Chương 21: Bị Phát Hiện

“Anh rể à, anh kể cho em nghe chuyện xưa của anh được không?” Hứa San San bấu víu tay áo Lý Nhất Phi mà nũng nịu, đầy ngóng chờ.

Lý Nhất Phi nhe răng cười một tiếng nói: “ Em đừng có tưởng nhiều vậy nữa, anh chỉ là một người bình thường thôi thì làm gì có cái hồi ức gì đang nói chứ.”

Hứa San San trừng trừng mắt nhìn Lý Nhất Phi, rất kiên định lắc đầu nói: “Em tin mới là lạ.”

Lý Nhất Phi nhún vui: “Em không tin thì anh cũng chịu. Đợi khi nào rảnh thì anh kể một chút chuyện trước đây cho nghe, em xem có muốn nghe không. Đến lúc đó đừng có thất vọng là được.”

“Sẽ không thất vọng đâu, nhất định sẽ không thất vọng đâu!” Hứa San San vui sướng tranh nói.

Lý Nhất Phi cười cười: “Có lẽ chúng ta nên lên lầu thôi, hai bác vẫn đang chờ chúng ta lên ăn sủi cảo đó.”

Hứa San San tuy có chút không can tâm, nhưng hôm nay đúng thực là không phải thời gian thích hợp để nghe chuyện xưa, nên đành ngoan ngoãn cùng Lý Nhất Phi lên lầu.

Ăn sủi cảo, gặm móng giò, cha mẹ Hứa San San vẫn rất truyền thống, ngày ba mươi mỗi cuối năm đều ăn những món như vậy.

Lý Nhất Phi nhìn miếng sủi cảo còn đang nóng hổi kia, thêm cái móng giò xào đậu nữa, bỗng lạc vào ký ức bảy năm trước. Khi đó cũng là một bữa cơm tất niên như thế này, bố mẹ gắp cho hắn cái móng giò to nhất, ngắm nhìn hắn ăn cái móng giò to nhất đó với nụ cười tươi trên môi.

Chân bị đá một cái, lại nghe thấy Hứa Doanh Doanh bất mãn nói: “Nghĩ cái gì hả, mẹ đang nói chuyện với anh đó, thế mà chẳng lên tiếng gì cả.”

Lý Nhất Phi cuống quít xin lỗi mẹ Hứa Doanh Doanh: “Bác, cháu thật sự xin lỗi. Vừa rồi cháu nhớ lại chút chuyện quá khứ. Đã lâu rồi cháu chưa từng ăn qua một bữa cơm tất niên như vậy.”

Mẹ Hứa Doanh Doanh chợt nói: “Không cần suy nghĩ những chuyện trước kia nữa, những chuyện không vui hãy quên đi. Bây giờ ăn Tết, nên nghĩ tới những điều vui vẻ, sau này ăn Tết hãy qua nhà chúng ta.”

Lý Nhất Phi gật mạnh đầu, nắm lấy cái chân giò lớn mà há mồm cắn mạnh một cái. Điều này làm Hứa Doanh Doanh không khỏi cau mày lại, cảm thấy Lý Nhất Phi thật không chú ý hình tượng gì.

Tuy vậy, bố mẹ Hứa Doanh Doanh lại nheo nheo đối mắt lại, trông rất là vui vẻ. Lý Nhất Phi như vậy mới làm cho họ cảm giác thật chân thành, còn cái loại đàn ông con trai bó chân bó tay làm màu thì đừng nghĩ họ thích.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ, Hứa San San bỗng bật dậy chúc: “Chúc bố năm mới vui vẻ, chúc mẹ năm mới vui vẻ, chúc chị năm mới vui vẻ, chúc anh rể năm mới vui vẻ.” Con nhóc này miệng nhảy như rang đậu, chúc liền Tết bốn người.

Vợ chồng Hứa Chấn Quốc mỗi người đều móc ra một phong bao lì xì đưa cho Hứa San San. Hứa Doanh Doanh cũng cho Hứa San San thêm một phong nữa, còn trừng mắt với cô em này: “Mỗi năm có mỗi lúc này là em mới thiệt tình coi chị là chị em.”

Hứa San San cười hì hì, nói: “Đâu phải nà, chị cho em chỗ tốt, em sẽ luôn coi chị là người chị gái của em.” Sau đó còn duỗi tay về phía Lý Nhất Phi như đòi nợ.

Hứa Doanh Doanh sớm đã chuẩn bị cho Lý Nhất Phi một phong bao, nên hắn cũng cầm phong bao ra đưa cho cô nàng luôn.

Cô em San San này rất là thu hồi lì xì, xong chạy vèo cái vào phòng kiểm tiền.

Hứa Doanh Doanh cùng Lý Nhất Phi cùng đứng lên làm lễ chúc tết hai vợ chồng Hứa Chấn Quốc. Hứa Doanh Doanh đã làm rất nhiều rồi, còn Lý Nhất Phi cùng không có chướng ngại gì trong lòng. Không nói gì khác, có thể qua được một năm an ổn ở đây thì Lý Nhất Phi cảm thấy nên làm lễ hai vợ chồng Hứa Chấn Quốc năm này.

“Nhất Phi, đây là của cháu.” Vợ chồng Hứa Chân Quốc mỗi người tặng cho Lý Nhất Phi một phong bao lì xì.

“Cảm ơn bác, cảm ơn bác.” Lý Nhất Phi rất vui vẻ nhận lấy, trong lòng ấm áp. Bao lì xì không quan trọng lớn nhỏ, mà cốt là ở tinh thần này, đặc biệt là với người đã khuất cả cha lẫn mẹ như Lý Nhất Phi, nhận được lì xì là cả một niềm an ủi lớn lao.

Làm lễ Năm mới xong, Hứa Doanh Doanh kêu Lý Nhất Phi trở về phòng ngủ, ném cho hắn một đôi tất cùng bộ quần áo mới, rồi nói: “Thay đồ.”

“Đi ngủ mà cũng thay đồ?” Lý Nhất Phi có chút hoang mang.

Hứa Doanh Doanh nói: “Đây gọi là đuổi điềm xấu nên phải thay áo mới vào. Kế đó ra ngoài di chuyển một vòng, cái này gọi là năm mới không khí mới, sau đó ra ngoài cho bố mẹ tôi nhìn một chút. Đây là truyền thống của nhà chúng tôi.”

Lý Nhất Phi thống khoái thay bít tất ngay, nhưng vừa ngó thấy bộ quần áo bèn nhỏ giọng nói: “Tôi thay đồ lúc này sao?”

Hứa Doanh Doanh ném cho Lý Nhất Phi ánh nhìn hung dữ, nói: “Cậu xoay người thay đồ đi, không được quay đầu lại.”

Lý Nhất Phi cười he he, nói: “Tôi đây cũng không dám đảm bảo đâu.”

“Cậu dám?” Trong mắt Hứa Doanh Doánh bắn ra một tia sắc bén, uy nghiêm lão tổng( bà chủ) lập tức bừng phát.

Lý Nhất Phi nở nụ cười ngượng ngùng nói: “Tôi không dám, cô là lão tổng mà.” Rồi xoay người bắt đầu cởi đồ.

Hứa Doanh Doanh không nghĩ tới Lý Nhất Phi nói cởi liền cởi, vội vàng xoay người. Bố mẹ còn đang chờ ngoài kia, hơn nữa nàng lại không cùng ra ngoài với Lý Nhất Phi thì trông nó giả quá nên hai người đành đều thay đồ trong phòng vậy, nhưng nàng lại không quá yên tâm về Lý Nhất Phi. Nàng tin tưởng hắn không dám làm xằng bậy với mình, nhưng mà nhìn lén, gia hỏa này( thằng cha này) có gan lắm.

Trèo lên giường, Hứa Doanh Doanh chùm chăn kín người, bắt đầu thay đồ dưới lớp chăn. Nhưng vì không quay lưng về phía Lý Nhất Phi, nên cô có thể thấy rõ Lý Nhất Phi đang thay quần áo. Cô vốn không muốn nhìn lén, nhưng trong lòng có hơi mất tự chủ nên có liếc liếc mấy cái. Việc này khiến cho tâm lý Hứa Doanh Doanh có chút chột dạ, sao mình lại xúc động vậy chứ, thật là quá mất mặt mà, chẳng qua cũng không thể không thừa nhận, phía sau lưng Lý Nhất Phi nhìn thật sự rất có hình, vai rộng, eo hẹp, rất có hình tượng tay vượn eo ong (tưởng tượng mấy main thể hình là đc, tay cơ bắp (như vượn), bụng có múi (như ong, bụng ong nó có từng đốt), hơn nữa nhìn cánh tay Lý Nhất Phi kìa, nhìn từ đằng sau những bắp cơ trông thật rõ nét.

“Đúng là nhìn không ra tên này trông cường tráng đấy, cơ mà . . . Cậu ta hẳn là trước kia trải qua quá khứ không được tốt lắm. Nhìn những vết sẹo trên lưng kìa, đếm không hết.”

“Tôi muốn cởi quần.” Lý Nhất Phi chợt nói một câu vậy.

Hứa Doanh Doanh phát hoảng, vội vã xoay đầu đi, mắng: “Cậu cởi kệ cậu.” Trong lòng thì bịch bịch rõ to, Lý Nhất Phi nói như vậy, chẳng phải là biết nàng đang nhìn lén đằng sau cậu ta sao? Thật xấu hổ quá mà, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy chắc là không phải đâu, cậu ta chắc chỉ nhắc nhở bình thường thôi.

Tuy rằng mang tâm lý tự an ủi cho trái tim bé bỏng của chính mình, nhưng Hứa Doanh Doanh vẫn luôn có một cảm giác bị Lý Nhất Phi bắt quả tang. Cho nên thời gian thay quần áo kế tiếp, nàng liền vùi hết đầu vào trong chăn, miễn cho Lý Nhất Phi phát hiện mình nhìn lén.

Sau khi thay quần áo, hai người đều mặc loại quần áo ôm sát người. Lý Nhất Phi lập tức cảm thấy khí huyết sôi trào, lúc này dáng người Hứa Doanh Doanh bày ra thật là hoàn mỹ. Chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đều nhờ vào áo sơ mi ôm sát người mà lộ không sót chút gì.

Hứa Doanh Doanh thấy cái bản mặt này của Lý Nhất Phi tức khắc trầm mặt, làm hắn giật cả mình, sau đó nhếch mép cười, trêu đùa: “Cô đã nhìn tôi khỏa thân rồi, tôi nhìn cô thế này lẽ nào cô sẽ tức giận sao?”

“Á!” Mặt Hứa Doanh Doanh trong nháy mắt liền đỏ bừng bừng, chuyện mình lo lắng quả nhiên đã xảy ra mà, chuyện lúc nãy xem lén bị Lý Nhất Phi phát hiện rồi.