Chương 3: Vòng tay khó quên

Lúc này, sau khi ngâm mình trong nước, thuốc hóa trang trên mặt anh ta đã bị loại bỏ, lộ ra một trương khuôn mặt ngay ngắn, góc cạnh rõ ràng, ước chừng cũng là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, với một đôi mắt hổ sáng ngời có thần, mặc dù so với những người con trai khác,thường ngày Tô Mộng Hân gặp phải thì thiếu đi một chút anh tuấn cùng tiêu sái, nhưng lại hơn ở một loại nồng đậm nam nhân khí khái.( khí chất đàn ông đấy:D)

"Đi!" Đợi Tô Mộng Hân mặc quần áo xong, anh ta quay lưng lại, không đợi cô trả lời, liền đã đem cô cõng lên, bước nhanh chân hướng trong rừng rậm chạy đi.

"Anh ban nãy vì sao đem váy của tôi xé đi?" Dạng đàn ông này, Tô Mộng Hân không tin tưởng anh ta là đối với bản thân mình quấy rối, song với sự tình ban nãy vô cùng khó hiểu.

"Lúc nãy tôi để y phục của cô xuôi dòng trôi đi, ắt sẽ phân tán một chút lực chú ý của bọn chúng, thì chúng ta mới có cơ hội trốn đi."

"Há, vậy vì sao anh không tự thoát y phục của chính mình?"

"Không kịp."

Lý do này khiến cho Tô Mộng Hân có chút im lặng( không nói được gì nữa, cạn cmn lời), nhưng xác thực cũng không có cớ trách cứ được, cảm giác hai cái bàn tay to lớn, thô ráp của đối phương, đặt ở trên đùi của cô, làm cho cô còn cảm thấy hơi có gì đó chút ngượng ngùng, chỉ bất quá sự cấp tòng quyền( hành động trong lúc vội vã không xét theo lẽ thường được: ý là thích nghi từng hoàn cảnh ấy), cô cũng không để bụng, được cái, tay của anh ta ở đùi cô cũng không có động tác dư thừa, mới khiến cho cô an tâm không ít.

"Anh tên là gì?" Tạm thời không có sát thủ truy giết hai người, Tô Mộng Hân lại đối với người đàn ông này sinh ra hiếu kỳ nho nhỏ.

"Phi Ưng tiểu đội số 002."

"Tôi là hỏi tên thật của anh.

" Thời điểm đang chấp hành nhiệm vụ, chúng tôi chỉ có danh hiệu."

"Thật là cứng nhắc."

Tô Mộng Hân cũng không hỏi thêm nữa, đối với Phi Ưng tiểu đội, cô vẫn là biết một chút đỉnh, đây chính là một trong mấy cái cấp bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ, bên trong đội, mỗi người đều có thân thủ mạnh mẽ, hơn nữa đối với chấp hành mệnh lệnh là không chút nào lơ là, cho dù cô hỏi lại đi chăng nữa, đối phương cũng sẽ không trả lời.

"Đúng rồi, những người lúc nãy cũng là người của Phi Ưng tiểu đội sao? Tôi cảm thấy thực lực của bọn họ so với anh kém không ít."

"Bọn họ không phải, chỉ là phối hợp hành động với tôi."

"Khó trách."

Sau hai mươi phút, hai người đã chạy thêm được hơn một ngàn mét, khi đã thấy thắng lợi trong tầm tay, anh ta lại đột nhiên ngừng lại.

Tô Mộng Hân không có lên tiếng, chỉ là ôm chặt lấy cổ anh ta, cô biết lúc này khẳng định đã có biến, cô chỉ có thể cố gắng là khiến cho anh tại thời điểm hành động ít chịu ảnh hưởng của cô chút đỉnh, là Hoa Hạ đệ nhất mỹ nữ, cô không chỉ là lớn lên xinh đẹp, mà chủ yếu nhất vẫn là cô có đầu óc nhạy bén, ngoài ra còn có cả có phong cách hành sự mạnh mẽ, dứt khoát.

Cơ thể anh đột nhiên căng cứng, rồi hướng bên cạnh bước một bước dài hơn hai mét, mà đúng lúc này, rất nhiều tiếng súng đột nổi lên, vị trí anh ta đứng yên ban nãy, hiện đã đầy hố đạn.

"Tạch!" Nòng ống súng ngắn trong tay anh ta tuôn ra ánh lửa, phía trên cây bên cạnh lập tức cắm xuống một người, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có xuất ra, bởi vì hắn chết đi sau khi bị một phát súng bạo tạc.

"Cô ở chỗ này không nên động đậy, tôi đi xử lý kẻ địch."

"Liệu có chắc chắn không?"

"Không được cũng phải đi, chúng ta đã không còn đường lui."

Bên này đã sớm bị kẻ địch mai phục, năng lực của đám này tuy không bằng những người truy tung kia, nhưng một khi tiếng súng bên này vừa vang lên, những kẻ truy tung kia khẳng định sẽ rất nhanh đuổi tới, cho nên anh nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất giải quyết những người này, nếu không chỉ có một con đường chết.

"Được!" Tô Mộng Hân cắn môi một cái, lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào khác, hết thảy tất cả đều nhất định phải nghe người đàn ông này, mặt khác. . . Cô đối với người đàn ông này cũng là có không ít lòng tin, người của Phi Ưng tiểu đội, đây chắc chắn tồn tại một cái truyền thuyết về cường giả.

Buông lỏng anh ta ra, anh chàng này lập tức giống như báo săn liền xông vào trong rừng rậm, ngay sau đó, lại có rất nhiều tiếng súng nổi lên, bất quá những tiếng súng này kéo dài không đến hai phút đồng hồ, liền đã yếu đi, thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh lớn, điếng tai của súng ngắn kia, tiếng súng này là tiếng súng mà Tô Mộng Hân rất chi là quen thuộc, tiếng súng nổi lên chính là của anh ta.

Tô Mộng Hân tâm lý mừng rỡ, biết đây là thắng lợi nằm trong tầm tay, chỉ tiếc nhạc cực sinh bi( vui quá hóa buồn), đột nhiên cô thấy được một con sâu róm màu sắc sặc sỡ rớt xuống bên trên y phục của mình, xuất phát từ bản năng của một nữ nhân, cô lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi.

Kết quả thì… hỏng bét! Tại gần đó, vừa vặn có một kẻ địch, hắn nhanh chóng hướng cô vọt tới, đợi khi xuất hiện trước Tô Mộng Hân, lập tức không chút do dự nâng súng lên, hướng cô bóp lấy cò súng.

Tô Mộng Hân biết mình xong chắc, đang chờ đợi tử vong phủ xuống, thế nhưng ngay khi súng vang lên, trong tích tắc ấy, một đạo hắc ảnh lại từ trên trời giáng xuống, vừa vặn ngăn tại trước người cô, cái thân ảnh kia chấn động mạnh, nhưng vẫn như cũ là đứng tại trước người của cô, cánh tay vung lên, tiếng súng liền ngưng.

Tô Mộng Hân biết đã xảy ra cái gì, tại cái thời khắc nguy cấp ấy, là người đàn ông này đã dùng cơ thể như núi chặn viên đạn đoạt mệnh bắn về phía cô, bảo vệ tính mạng của cô.

Vết máu đỏ thẫm từ trên bờ vai anh ta tuôn ra, trong chốc lát, đem áo 3 lỗ màu đen bó sát người nhuộm đỏ một mảnh.

"Anh thế nào? Có sao không?" Tô Mộng Hân nhảy vọt một cái nhảy dựng lên.

"Đều đã giải quyết, chúng ta đi." Anh ta thoáng cái đem áo 3 lỗ cởi ra, sau mấy thao tác liền đem vết thương trên bờ vai băng bó xong.

Tô Mộng Hân lúc này mới thở dài một hơi, biết người đàn ông này cũng không có bị đả thương ở chỗ yếu hại.

Khi chứng kiến nam nhân này còn muốn cõng nàng lên, Tô Mộng Hân vội vàng nói " Tự tôi đi được."

"Không được, người phía sau lập tức tới ngay, chúng ta nhất định phải nhanh rời đi." Anh ta không nói lời gì, lại một lần nữa đem Tô Mộng Hân cõng lên.

Nằm ở trên lưng anh ta, Tô Mộng Hân hai con mắt đỏ hoe, nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được chảy ra, coi như đối phương chỉ là phụng mệnh đến bảo hộ cô, thế nhưng, dùng cơ thể để đỡ đạn, vẫn đem cô rung động thật là sâu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương trên vai của anh ta, động tác của nàng ôn nhu không nói nên lời.( mềm lòng r)

Nằm ở trên lưng anh chàng này, Tô Mộng Hân lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi, tại cái địa phương hung hiểm này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng dưới tay kẻ địch truy kích, vậy mà cô liền ngủ thiếp đi, bởi vì cô có một loại cảm giác an toàn, giống như cho dù là có nguy hiểm lớn hơn nữa, chỉ cần có người đàn ông này ở đây, cô cũng không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra.( an toàn ý)

Chờ cho tới khi Tô Mộng Hân tỉnh lại, cô đã nằm trong một chiếc xe, trên người còn được che kín bởi một tấm thảm, một nữ binh đang ngồi ở bên người, cô biết mình hiện đã an toàn.

"Anh ta thế nào?" Sau khi tỉnh lại, Tô Mộng Hân liền nghĩ đến anh chàng kia.

Nữ binh sửng sốt một chút, không biết Tô Mộng Hân chỉ là ai.

"Thì là bảo vệ của tôi Phi Ưng số 002."

"Anh ta bị vết thương nhẹ."

"Vậy là tốt rồi."

Hai tháng sau, Tô Mộng Hân đã hoàn toàn tốt, những ngày này, trong đầu của nàng dĩ nhiên tái diễn duy chỉ một hình ảnh, chỉ có một bóng lưng, một cái áo 3 lỗ màu đen bó sát người nhuốm máu, muốn không suy nghĩ, muốn quên đi cũng quên không được.( ẻm nó khắc sâu hình bóng main cmnr:>>)

Trên mặt bàn, bày biện mấy tờ giấy, có một tờ phía trên chính là tấm hình của anh chàng kia, chính là cái anh ấy, người đã chiếm đi nụ hôn đầu của cô, thoát y phục của cô, dùng cơ thể để chặn đạn cho cô.

"Hừ, đừng tưởng rằng anh chuyển nghề thì tôi sẽ không tìm được anh." Tô Mộng Hân thầm nói một câu, sau đó lớn tiếng nói "Lý tỷ, giúp em chuẩn bị một chút, em muốn tới Nghiệp thành."( Mình cx ko rõ cái nghiệp thành này là j bên Trung)