"Không cần, cám ơn!" Tần Nguyệt lạnh như băng nói. Nói xong, lôi kéo Diệp Khiêm trực tiếp đi vào. Toàn bộ quá trình nói chuyện , Đặng Thành Long cũng không có nhìn Diệp Khiêm, rất hiển nhiên, theo hắn, Diệp Khiêm cho dù mặc vào âu phục, thì cũng chỉ là một tiểu bảo an mà thôi, căn bản không có tư cách chen vào giới xã hội thượng lưu. Hơn nữa, hắn cho rằng Tần Nguyệt cho dù bây giờ ở cùng với Diệp Khiêm, thì bất quá cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, sớm muộn sẽ một ngày Tần Nguyệt phát hiện Diệp Khiêm căn bản là không thích hợp với cô ấy, mà hắn lại là sự lựa chọn tốt nhất của cô ấy.
Diệp Khiêm cũng không có tâm lý thù ghét tất cả giới thượng lưu, hắn cũng không phải đối với tất cả quan nhị đại phú nhị đại đều chán ghét. Chỉ có điều, Diệp Khiêm nhìn mấy kẻ lấy quyền thế của trưởng bối ra ngang ngược càn rỡ không vừa mắt mà thôi. Nhìn thấy Đặng Thành Long xem thường mình, không muốn nói chuyện với mình, Diệp Khiêm cũng lười phản ứng đến hắn, cùng không muốn cùng hắn lá mặt lá trái. Diệp Khiêm biết rõ trong lòng Ngụy Thành Long suy nghĩ cái gì, đơn giản là ghen ghét mình có thể ở cùng với Tần Nguyệt mà thôi, đối với loại người này Diệp Khiêm không thể nói có hảo cảm gì, nhưng cũng không có ý nghĩ thu thập hắn.
Đi vào trong khách sạn, chỉ thấy đại sảnh khách sạn tạm thời bố trí thành khu triển lãm châu báu cùng phòng đấu giá. Trên đỉnh sân khấu lóng lánh ánh đèn nê ông, vây quanh sân khấu là những chỗ ngồi dành cho khách đến tham dự. Hiển nhiên, hiện trường là tạm thời bố trí, bất quá cũng không có sơ sài.
Đối với châu báu, Diệp Khiêm không có khái niệm gì, hắn không hiểu vì cái gì nữ nhân lại thích châu báu như vậy, trong nhận thức của Diệp Khiêm, châu báu chỉ là một ngành sản xuất dễ kiếm tiền mà thôi.
Hai người tìm vị trí ngồi xuống, Diệp Khiêm nhìn lướt qua bốn phía, chỉ thấy có rất nhiều người đang bước vào khách sạn, trên cơ bản đều là nam nhân mang theo nữ nhân của mình. Nở nụ cười, xem ra Mary tại Hoa Hạ cũng rất nổi tiếng, mình thật đúng là cô lậu quả văn.
"Hôm nay em mua cho anh nhiều y phục như vậy, để báo đáp lại, đêm nay nếu như em vừa ý món đồ trang sức nào thì hãy nói cho anh biết." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
Tần Nguyệt hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm nói: "Anh không có nói đùa chứ? Những thiết kế của Mary toàn là đỉnh cấp, mỗi tác phẩm của cô ấy giá thấp nhất cũng là mười vạn nhân dân tệ. Tăng thêm hôm nay lại là đấu giá từ thiện, chỉ sợ giá cả sẽ bị đẩy lên rất cao, anh có thể mua nổi sao?"
Diệp Khiêm nhàn nhạt cười, nói: "Em đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại em vừa ý món trang sức nào thì nói cho anh biết là được, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp mua tặng cho em."
"Diệp Khiêm, anh cũng đừng có làm xằng bậy, hôm nay công tác bảo an nhất định rất nghiêm mật, cho dù anh trộm được thì chỉ sợ cũng không mang ra được." Tần Nguyệt nói, "Anh yên tâm đi, đêm nay em chỉ tùy tiện tới xem mà thôi."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Em nói đi nơi nào vậy? Chuyện trộm cắp sao anh có thể làm được a? Em yên tâm đi, anh có biện pháp của mình, đợi tí nữa em thích món nào thì cứ nói với anh là được. Bất quá đừng quá hung ác a, tùy tiện chọn một món là được rồi."
Tần Nguyệt bán tín bán nghi nhẹ gật đầu, không nói gì. Đối với lời Diệp Khiêm nói cô cũng không có tin cho lắm, huống hồ, cô cũng không thích đeo đồ trang sức mắc tiền. Theo cô, đồ trang sức xinh đẹp không nhất định ở chỗ nó mắc tiền, giống như những món trang sức vỉa hè chỉ cần mười khối tiền là có thể mua được Tần Nguyệt có đôi khi cũng rất ưa thích.
Diệp Khiêm cảm thấy việc Mary đến, cũng không phải chuyện trùng hợp, không biết đám tiểu tử lại đang chơi trò gì. Bất quá sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, hiện tại việc mình có thể làm lúc này là thưởng thức cuộc triển lãm châu báu này. Về phần những tên tiểu tử kia, đợi qua đêm nay rồi nói sau.
Không bao lâu, đại sảnh khách sạn đã ngồi đầy người. Kỳ thật đối với loại triển lãm này, mục đích của các nam nhân hầu như là đến ngắm những cô gái người mẫu, về phần những món châu báu kia nếu như không phải vì nữ nhân của bọn họ, thì trên cơ bản bọn họ cũng không có bao nhiêu hứng thú. Diệp Khiêm chính là như vậy, trước kia lúc rảnh rỗi, thường xuyên chạy đi tham dự những buổi biểu diễn thời trang hoặc là đi xem giới thiệu xe, mục đích đơn giản là ngắm những cô người mẫu khêu gợi. Lần này triển lãm châu báu đỉnh cấp, chỉ sợ mỹ nữ cũng không thiếu được a.
Một lát, người chủ trì lên đài giới thiệu vài câu liền chính thức tuyên bố triển lãm châu báu bắt đầu. Ngay sau đó, tất cả ngọn đèn toàn bộ tối xuống, sau đó toàn bộ ánh sáng đều tụ tập lên trên sân khấu. Nguyên một đám người mẫu khêu gợi từ bên trong chậm rãi đi ra, hướng người xem lộ ra đồ trang sức được đeo trên mình, bất quá theo Diệp Khiêm, các cô giống như là đang phô diễn thân hình gợi cảm của mình thì đúng hơn.
Bất quá, không thể không nói, những món trang sức châu báu này xác thực phát sáng chói mắt. Có chút nữ nhân đã không che giấu được sự kích động từ đáy lòng mình, bắt đầu đối với nam nhân của mình làm nũng, dùng bộ ngực của mình cọ lấy cánh tay nam nhân, dùng một loại ngữ khí ỏn ẻn để cho người nghe sởn hết cả gai ốc, nói ra món đồ trang sức mà mình yêu thích. Mà lúc này những nam nhân kia tự nhiên "Hào khí vạn trượng" vỗ bộ ngực của mình, hứa hẹn đợi tí nữa nhất định sẽ mua tặng cho các cô.
Ánh mắt của Diệp Khiêm hướng nhìn Tần Nguyệt, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt Tần Nguyêt nhìn ra cô đối với món đồ trang sức nào yêu thích, bất quá kết quả lại có hơi thất vọng. Tần Nguyệt đối với mấy món đồ trang sức này phảng phất căn bản không có bất luận hứng thú gì, một bộ mặt lãnh diễm không có chút nào hưng phấn cùng mừng rỡ.
"Vừa ý món nào? Chút anh mua cho em!" Bên tai Diệp Khiêm truyền đến âm thanh. Diệp Khiêm hơi sững sờ, quay đầu lại, không khỏi ngạc nhiên ngẩn người. Chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi trong miệng đang ngậm lấy một cây kẹo que, ôm một cái Laptop đang tập trung tinh thần chơi trò chơi.
"Đjxmm~, mày muốn hù chết tao hả?" Diệp Khiêm hung hăng trợn mắt nhìn tiểu tử này, nói.
Người trẻ tuổi tựa hồ cũng không có nghe Diệp Khiêm nói, vẫn tập trung tinh thần chơi trò chơi như cũ, bất quá rất nhanh truyền đến âm thanh "game over". Người thanh niên trẻ tuổi lúc này mới ngẩng đầu, mút kẹo que, quay đầu nói: "Đây là chị dâu?" Vừa nói ánh mắt vừa nhìn Tần Nguyệt đang ngồi bên cạnh Diệp Khiêm.
"Mắc mớ gì tới mày. Mày tới lúc nào?" Diệp Khiêm nhỏ giọng hỏi.
"Sáng hôm nay vừa tới." Người thanh niên trẻ tuổi trả lời một câu, sau đó lễ phép đứng lên nhìn Tần Nguyệt nở nụ cười, dùng Hán ngữ không phải rất thành thục nói: "Xin chào chị dâu, em là Jack, là tiểu đệ của Diệp Khiêm."
Tần Nguyệt quay đầu, nhìn tên tiểu tử ngoại quốc tóc vàng mắt xanh trước mặt có chút sửng sốt, bất quá vẫn rất lễ phép cùng hắn bắt tay, nói: "Anh đã hiểu lầm rồi, tôi cùng Diệp Khiêm chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi."
Jack ngồi xuống, ha ha nở nụ cườ, nói: "Hiểu rõ, hiểu rõ." Bất quá bộ dạng cười mập mờ lại rõ ràng là nói hắn căn bản cũng không tin hai người chỉ là bằng hữu bình thường. Tần Nguyệt cũng lười giải thích, chỉ là dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên là muốn hỏi Diệp Khiêm đây rốt cuộc là chuyện gì? Như thế nào vô duyên vô cớ lại chạy ra một tên tiểu đệ ngoại quốc.