Chương 72: Hội Đấu Giá Châu Báu (3)

Diệp Khiêm cười khan hai tiếng, nói: "Tiểu tử này ưa thích nói hưu nói vượn, em đừng để ý đến nó làm gì cho mệt."

Kỳ thật đối với Diệp Khiêm, Tần Nguyệt cũng tràn ngập tò mò, cô cảm thấy Diệp Khiêm không đơn giản chỉ là bảo tiêu của Triệu Nhã; chỉ là, Diệp Khiêm đã không muốn nói, thì cho dù cô có hỏi hắn cũng sẽ không trả lời. Nhẹ gật đầu, ánh mắt của Tần Nguyệt xoay qua chỗ khác tiếp tục xem triển lãm châu báu.

Hung hăng trợn mắt nhìn Jack, Diệp Khiêm nhỏ giọng hỏi: "Bọn mày cũng đừng có làm ẩu a, nơi này chính là Hoa Hạ, vạn nhất sự tình náo lớn, thì tất cả kế hoạch của chúng ta có thể sẽ ngâm nước nóng."

"Lão đại, khi nào mà anh trở nên sợ đầu sợ đuôi như vậy? Đây chính là một cơ hội tốt, chúng ta đã chuẩn bị tốt toàn bộ kế hoạch rồi, cam đoan lần này có thể công khai ở lại Hoa Hạ, hơn nữa sẽ không bị Cục Quốc An Hoa Hạ phát hiện." Jack ha ha vừa cười vừa nói.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Mày chớ nên xem thường những người của Cục Quốc An Hoa Hạ, bọn họ cũng không phải là những kẻ ăn chay, có một điểm gió thổi cỏ lay sẽ liền biết. Nếu mày nói đã sắp xếp xong xuôi, thì tao đây cũng không muốn nói nhiều, tóm lại bọn mày nhớ kỹ đừng quá phô trương là được rồi."

Jack cười hắc hắc, nhẹ gật đầu, nói: "Đã biết." Nói xong liền đóng Laptop đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, nói với Diệp Khiêm: "Lão đại, đại tẩu thật không đơn giản ah, hảo hảo nắm chắc a."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười, xem ra những tiểu tử này cũng không có nhàn rỗi a, đoán chừng là đã đem lí lịch của Tần Nguyệt đều tra ra rỏ ràng. Jack là thiên tài máy tính, muốn điều tra tư liệu một người thật không phải là việc rất khó khăn. Bất quá Diệp Khiêm cũng không có hỏi, hiện tại cũng không vội, đợi qua đêm nay sẽ tìm tiểu tử này hỏi rỏ.

Triển lãm châu báu đã tới khâu cuối cùng rồi, trên sân khấu vang lên âm thanh của người chủ trì, món châu báu áp trục được gọi là "Tinh Chi Luyến" . Nương theo âm thanh người chủ trì, một người mẫu người Hoa đeo sợi dây chuyền "Tinh Chi Luyến" chậm rãi đi lên đài. Sợi dây chuyền là được nhà thiết kế Mary đặc biệt thiết kế để tôn lên vẻ nữ tính của người phụ nữ phương đông, chẳng những thể hiện vẻ đẹp ôn nhu, uyển chuyển, hàm xúc của người phụ nữ phương đông, mà còn có thể thể hiện ra vẻ đẹp mị lực cũa từng người phụ nữ phương đông.

Mà ngay cả Diệp Khiêm là người không có khái niệm về trang sức, lúc chứng kiến sợi dây chuyền này, cũng nhịn không được phải tán thưởng. Không thể không nói, Mary hoàn toàn lĩnh ngộ vẽ đẹp nữ tính của phụ nữ phương đông, sợi dây chuyền nếu được đeo trên người phụ nữ phương đông, hoàn toàn có thể thể hiện ra sự nữ tính và vẻ đẹp mị lực của người phụ nữ phương đông.

Tần Nguyệt tuy mang bộ mặt lãnh diễm nhưng khi nhìn thấy "Tinh Chi Luyến", thì liền biểu hiện ra sự kích động, thân thể nhịn không được run rẩy lên. Diệp Khiêm rõ ràng cảm giác được biến hóa của Tần Nguyệt, xem ra Tần Nguyệt là đối với sợi dây chuyền này rất hứng thú.

Triển lãm châu báu rốt cuộc kết thúc, sẽ có nửa giờ nghỉ ngơi, hội đấu giá sẽ bắt đầu sau giờ nghĩ ngơi.

"Nguyệt tỷ tỷ, chị cũng tới? Ồ? Chị như thế nào lại ngồi ở đây?" Ngay tại lúc Diệp Khiêm cùng Tần Nguyệt chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh tựa như hoàng anh xuât cốc của một thiếu nữ.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới dĩ nhiên là Triệu Nhã, hắc hắc nở nụ cười, nói: "Vợ yêu, em cũng tới ah."

"Ah... Tên tiểu lưu manh, ai là vợ của anh." Triệu Nhã gần như phát điên nói. Tần Nguyệt ở một bên chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, cô cũng không có đem chuyện Diệp Khiêm là bảo tiêu mà Triệu Thiên Hào thuê nói ra. Triệu Nhã sau khi nói xong, ánh mắt chuyển hướng Tần Nguyệt, kinh ngạc hỏi: "Nguyệt tỷ tỷ, chị như thế nào lại cùng tên tiểu lưu manh này ở cùng một chỗ?"

"Em ghen hả?" Tần Nguyệt ranh mãnh nói. Bản thân cô cũng không biết phải giải thích thế nào, Tần Nguyệt dứt khoát nói sang chuyện khác, đối với Triệu Nhã thẳng tính như vậy, Tần Nguyệt có rất nhiều biện pháp đối phó.

Quả nhiên, Triệu Nhã nghe được lời Tần Nguyệt nói, rất nhanh liền quên chuyện Tần Nguyệt tại sao phải cùng Diệp Khiêm ở cùng một chỗ tham gia lần triển lãm châu báu này. "Nguyệt tỷ tỷ, chị cũng giễu cợt em nữa, tên tiểu lưu manh này xấu lắm, vậy mà chị cũng không giúp em, cái này mà cũng gọi là tỷ muội ah." Triệu Nhã làm nũng nói với Tần Nguyệt.

"Hắn xấu xa như thế nào?" Tần Nguyệt ranh mãnh nhìn Triệu Nhã, hỏi.

"Hắn... Hắn... Hắn muốn trâu già gặm cỏ non." Diệp Khiêm giống như cũng không có đối với mình làm ra cái gì chuyện gì quá phận tình, Triệu Nhã nói quanh co cả buổi đành phải tìm ra một nguyên nhân như vậy.

Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, trầm mặc một lát, nói: "Anh nào có trâu già gặm cỏ non a, anh cũng chỉ có lớn hơn em bốn tuổi mà thôi, huống hồ đây cũng là ý tứ của Triệu bá phụ. Bằng không thì, em cho rằng anh nguyện ý lấy em à? Muốn dáng người không có dáng người, muốn tướng mạo không có tướng mạo. Em nhìn Nguyệt tỷ tỷ xem, cô ấy thật là nữ tính a."

"Anh... Anh... Ah..." Triệu Nhã phát điên nhấc cánh tay của Diệp Khiêm lên, liền cắn xuống dưới."Híz-khà-zzz..." Diệp Khiêm không khỏi hít một hơi khí lạnh, chính mình như thế nào đã quên cái chiêu này a, nha đầu kia thế nhưng mà chuyên môn ưa thích cắn người.

"Nguyệt tỷ tỷ, chị nhìn thấy rỏ chưa, tên tiểu lưu manh này chuyên môn khi dễ em, chị phải giúp em lấy lại công đạo ah." Buông cánh tay Diệp Khiêm ra, Triệu Nhã lắc lư cánh tay Tần Nguyệt làm nũng nói.

Hai nhà vốn chính là thế giao, sinh ý thường lui tới nên cũng rất mật thiết, lúc ở trường học, tuy quan hệ giữa Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã không có người nào biết, nhưng ở trong đáy lòng Tần Nguyệt một mực coi Triệu Nhã là tiểu muội muội mà đối đãi. Cho nên, nhiều khi Tần Nguyệt đối với những yêu cầu của tiểu muội muội đều làm thỏa mãn. Cùng Triệu Nhã nhận thức lâu như vậy, kỳ thật Tần Nguyệt cũng nhìn ra, nha đầu này đối với Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu phản cảm cùng địch ý, tối đa cũng chỉ bởi vì Diệp Khiêm nói hắn là vị hôn phu của cô ấy cho nên khiến cho nội tâm của cô ấy có cảm xúc chống cự lại mà thôi, mỗi lần nhìn thấy Diệp Khiêm đều không thể có sắc mặt tốt.

Nhàn nhạt nở nụ cười, Tần Nguyệt nói: "Đây là chuyện của vợ chồng son các em, chị là một người ngoài cũng không tiện nhúng tay nha. Hai em là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nếu như chị giúp em dạy dỗ tiểu tử này, thì nói không chừng ngày nào đó em lại muốn trách chị. Hay là thôi đi, việc ác nhân này chị làm không được."

"Nguyệt tỷ tỷ, chị như thế nào cũng khi dễ em a, em không để ý tới chị nữa." Triệu Nhã nói xong giả trang ra một bộ dáng tức giận nghiêng đầu đi.

Tần Nguyệt đương nhiên biết rỏ nha đầu kia là giả bộ, bất quá vẫn rất phối hợp đi qua lừa cô ấy. Đối với Triệu Nhã tiểu muội muội này, có đôi khi Tần Nguyệt thật sự không có cách nào trị nổi cô ấy.

"Lão đại, diễm phúc thật sâu ah." Không biết lúc nào, Lý Vĩ lặng lẽ đi tới bên người Diệp Khiêm, hắc hắc nở nụ cười, trêu ghẹo nói.

Triệu Nhã đã đến, Lý Vĩ với tư cách bảo tiêu tự nhiên cũng tới, cho nên Diệp Khiêm cũng không có cảm thấy kỳ quái. Liếc mắt nhìn hắn, Diệp Khiêm nói: "Mày có biết đám tiểu tử kia chuẩn bị làm gì không?"

"Không rõ ràng lắm, hình như là chuẩn bị trộm châu báu." Lý Vĩ hồi đáp.