Diệp Khiêm vậy mà thật không ngờ ở chỗ này lại gặp được Lâm Nhu Nhu, nhưng lại trông thấy cô ấy kéo cánh tay một gã đàn ông trung niên, một bộ dáng rất thân mật cười cười nói nói. Diệp Khiêm có chút nhíu mày, Lâm Nhu Nhu bất quá chỉ là một y tá bình thường mà thôi, cô ấy như thế nào có tiền tới nơi này tiêu phí? Ở chỗ này, coi như là mua một bộ quần áo bình thường chỉ sợ cũng muốn mất gần hết ba tháng tiền lương của cô ấy.
Sắc mặt của Diệp Khiêm trở nên cực kỳ khó coi, hắn là người yêu hận rõ ràng, mặc dù hắn không tính là người tốt lành gì, nhưng nếu như Lâm Nhu Nhu không thích hắn, thì có thể nói thẳng với hắn, không cần phải gạt hắn ở bên ngoài làm ra chuyện như vậy.
"Làm sao vậy? Là bạn của anh hả?" Không biết lúc nào Tần Nguyệt đã mua xong quần áo của cô đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nhìn Lâm Nhu Nhu, hỏi.
Bị Tần Nguyệt gọi tỉnh lại, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, lại cũng không có nói gì. Tần Nguyệt nhìn nhìn Diệp Khiêm, lại nhìn Lâm Nhu Nhu một chút, tựa hồ đã minh bạch chút gì đó, bất quá nhìn thấy Diệp Khiêm không có ý định nói, cho nên cô cũng không có hỏi.
Đi dạo cửa hàng xong đã gần năm giờ chiều, Diệp Khiêm mang theo bao lớn bao nhỏ túi mua sắm, đi theo Tần Nguyệt tới bãi đỗ xe, sau đó lái xe trực tiếp hướng khách sạn đã đặt trước chạy tới. Trên đường đi Diệp Khiêm đều im lặng không nói gì, Tần Nguyệt tựa hồ cũng nhìn ra tâm tình cua3 Diệp Khiêm có chút không đúng, cho nên cũng không nói gì. Không khí có chút áp lực nặng nề.
Từ trong phòng tắm khách sạn đi ra, tâm tình của Diệp Khiêm tốt hơn một chút, dưới tình huống mọi chuyện chưa rỏ ràng, Diệp Khiêm cảm giác mình có lẽ không nên hoài nghi Lâm Nhu Nhu, dù sao hắn cũng biết Lâm Nhu Nhu thực sự không phải là một cô gái hâm mộ hư vinh, nếu không lúc trước cũng sẽ không kết giao cùng một gã bảo an như hắn.
Tần Nguyệt cũng đã đổi lại bộ đồ dạ hội màu đen kia, toàn thân phát tán ra khí chất cao quý, khiến cho Diệp Khiêm nhịn không được có chút si mê. "Em đêm nay rất đẹp!" Diệp Khiêm liền khen Tần Nguyệt một câu.
Cô gái nào cũng thích được khen, tuy Tần Nguyệt đối với thân hình cùng tướng mạo của mình rất có tự tin, nhưng lúc nghe được Diệp Khiêm khen trong nội tâm khó tránh khỏi vẫn có cảm giác ngọt ngào. Bất quá, có lẽ tính cách không cho phép, Tần Nguyệt lại khinh thường nói: "Chẳng lẽ trước kia em không đẹp sao?"
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Sao có thể chứ, em mỗi ngày đều đẹp, chỉ là đêm nay đặc biệt đẹp."
Nội tâm của Tần Nguyệt vui vẻ lộ ra bộ dáng tươi cười, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!" Nhìn thấy Diệp Khiêm thay đổi bộ âu phục nhãn hiệu Gianfranco Ferre, cả người liền khác rất nhiều, một đôi mắt thanh tịnh, thâm thúy giống như bầu trời sao mênh mông, trên người phát ra khí chất quý phái, khiến cho Tần Nguyệt nhịn không được có chút sững sờ. Đúng là người đẹp vì lụa quả nhiên tuyệt không giả.
Đi đến bãi đỗ xe, Tần Nguyệt đem chìa khóa xe ném cho Diệp Khiêm, nói: "Anh lái xe a!" Diệp Khiêm vui vẻ đồng ý, thật lâu không có lái qua xe đỉnh cấp như vậy rồi, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, đem tốc độ xe đề cao đến hơn một trăm bảy mươi mã lực, Lamborghini Aventadori lao vun vút dưới bầu trời đêm. Bởi vì trên đường xe tương đối nhiều, nên Diệp Khiêm cảm thấy có hơi thất vọng, không thể hoàn toàn phát huy tốc độ của Lamborghini Aventador, bất quá tốc độ như vậy đã đủ để cho Tần Nguyệt sợ hãi rồi. Cũng may kỹ thuật lái xe của Diệp Khiêm điêu luyện, ở trong dòng xe cộ không ngừng xuyên thẳng qua, tựa như một tia chớp màu đen.
"Đi khách sạn Khải Duyệt!" Tần Nguyệt nói.
"Không phải đi nhà của Đặng Thành Long sao?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.
"Đêm nay vừa vặn khách sạn Khải Duyệt có triển lãm châu báu của nhà thiết kế Mary, sau khi triển lãm châu báu, nhà thiết Mary sẽ đem những châu báu này công khai đấu giá, 1% số tiền bán được sẽ quyên góp làm từ thiện. Đến lúc đó, tất cả nhân vật nổi tiếng của thành phố Thượng Hải đều sẽ tham gia lần đấu giá châu báu này, cho nên Đặng Thành Long đem địa điểm vũ hội lần này đổi thành chỗ đó." Tần Nguyệt hồi đáp.
Nghe được tên Mary, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, sau đó cười nhạt một tiếng, lái xe hướng khách sạn Khải Duyệt chạy tới. Tại Châu Âu, danh tiếng của Mary rất vang dội, châu báu hoàng thất quý tộc đeo cơ hồ toàn bộ là do cô ấy tự tay thiết kế, có thể nói, Mary là nhà thiết kế trang sức dành riêng cho hoàng thất. Bất quá, những người ngoại chỉ biết rõ bề ngoài mà thôi, đối với Mary, Diệp Khiêm càng thêm quen thuộc.
Thời gian ba ngày đã qua, tên sát thủ của Thất Sát cũng không có thành công, tin tưởng đã rời khỏi Hoa Hạ, huống hồ còn có Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ bảo hộ Triệu Thiên Hào, cho nên Diệp Khiêm cũng không có lo lắng cho lắm. Về phần Triệu Nhã, đã có Lý Vĩ đang âm thầm bảo hộ cô ấy cho nên cũng không có bất cứ vấn đề gì rồi, vì vậy Diệp Khiêm lúc này mới có thể yên tâm đi tham gia vũ hội. Hơn nữa, Diệp Khiêm cảm thấy đám tiểu tử kia cũng có thể đã toàn bộ đến Hoa Hạ.
Sau khi đến cửa khách sạn Khải Duyệt, lập tức liền có đứa bé giữ cửa đi tới cung kính giúp hai người mở cửa xe. Diệp Khiêm tiện tay đem chìa khóa xe ném cho nó, để cho nó hỗ trợ đem xe ra bãi đỗ. Đứa bé giữ cửa trong nội tâm một hồi kích động, đến khách sạn Khải Duyệt đa số đều là phú hào, bất quá người lái xe Lamborghini cũng không nhiều, không nghĩ tới bản thân thậm chí có may mắn tự mình lái chiếc xe thể thao đỉnh cấp này.
Cửa ra vào khách sạn Khải Duyệt người ra vào tấp nập, nữ thì mặc đồ dạ hội, nam thì mặc âu phục đeo cà- vạt. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, như thế này gọi là tụ hội của giới thượng lưu cũng không sai biệt. Lúc trước Diệp Khiêm cũng từng tham gia tiệc tối của hoàng thất, tình huống không sai biệt lắm cũng là như thế này, chỉ là người ta khí phái hơn rất nhiều.
Sau khi xuống xe, Tần Nguyệt rất tự nhiên ôm cánh tay của Diệp Khiêm, chậm rãi hướng đại sảnh khách sạn đi tới. Khách sạn Khải Duyệt là sản nghiệp của tập đoàn Thanh Vân, cũng là một trong những khách sạn cao cấp nhất của thành phố Thượng Hải, bên trong lắp đặt toàn thiết bị xa hoa. Trên đường đi, người nhận thức Tần Nguyệt đều rất khách khí chào hỏi cô, sau đó cơ hồ đều dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, khiến cho toàn thân Diệp Khiêm cảm thấy không được tự nhiên. Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ, có thể là do Tần Nguyệt trong mắt bọn họ đều là loại bộ dáng giống như băng sơn, chưa từng cùng người khác giới nào có cử chỉ thân mật như vậy, cho nên bọn họ mới có ánh mắt như vậy a.
Tần Nguyệt vẫn biểu hiện lãnh diễm giống như bình thường, đối với những người chào hỏi cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không có tỏ vẻ quá nhiều.
"Nguyệt Nguyệt, em rốt cuộc đã tới, anh còn tưởng rằng em sẽ không tới." Lúc đến cửa khách sạn, Đặng Thành Long cuống quít chạy ra chào đón, nói.
Tần Nguyệt lộ ra thần sắc chán ghét, thản nhiên nói: "Lần sau nên gọi tên đầy đủ của tôi. Đã đáp ứng anh tới tham gia vũ hội, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Huống hồ, đêm nay còn có triển lãm châu báu của đại sư Mary, cho dù anh không mời, thì tôi cũng sẽ tới."
Đặng Thành Long cười cười xấu hổ, nói: "Đêm nay trang sức trong đấu giá hội đều là đồ đỉnh cấp, đợi tí nữa nếu như em vừa ý món nào thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ mua tặng em."