Lúc cảnh sát trực ban mang Diệp Khiêm đến phòng giam, pham nhân bên trong đều không khỏi rùng mình. Sự mạnh mẽ cua Diệp Khiêm bọn họ đã lĩnh giáo rồi, lần trước một người nhẹ nhàng đem toàn bộ bọn họ dọn dẹp, đây quả thật là có chút không thể tưởng tượng ah. Lúc trước khi nhìn thấy Diệp Khiêm rời đi bọn họ đều rất vui vẻ, bọn họ tình nguyện bị một súng bắn chết, cũng không muốn bị Diệp Khiêm đánh. Ai biết mới có vài ngày vị đại ca này lại vào lần nữa. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Khiêm, nguyên một đám bọn họ cảm thấy đáy lòng bắt đầu phát lạnh, lúc tâm tình tốt thì vị đại ca này cũng không tệ lắm, thế nhưng mà lúc tâm tình không tốt thì sẽ mượn bọn họ hả giận, chuyện này ai mà chịu được ah.
Sau khi bước vào trong phòng giam, khóe miệng của Diệp Khiêm cong lên, nói: "Các vị, đã lâu không gặp ah."
"Đại ca, mời ngồi, mời đại ca hút thuốc" Những gã phạm nhân nhao nhao đi qua, kính sợ nói.
Người ta một phen tâm ý, Diệp Khiêm đương nhiên là vui vẻ hưởng thụ lấy, dựa vào trên giường, hút thuốc Trung Hoa, vài tên phạm nhân ở bên cạnh không ngừng mát xa cho Diệp Khiêm. Hắn ở nơi này đâu giống như đang ngồi ở nhà lao, rõ ràng là giống như hoàng đế, chỉ là bên người thiếu đi đàn bà mà thôi. "Đại ca, sao anh lại vào trong này?" Đầu lĩnh phạm nhân run rẩy hỏi.
"Bị tình nghi mưu sát!" Diệp Khiêm lạnh nhạt nói.
Mưu sát? Những gã phạm nhân này không khỏi sửng sốt, ở Hoa Hạ, mưu sát chính là tử tội a, nhưng nhìn bộ dáng thản nhiên của Diệp Khiêm, đối mặt tử vong mà bình thản như vậy cũng đủ khiến cho những gã phạm nhân này cảm thấy mặc cảm. Đừng nhìn bọn họ bình thường rất hung hăng càn quấy, thế nhưng mà lúc đối mặt tử vong thì cũng sẽ không có trấn tĩnh giống như Diệp Khiêm.
Tử vong là gì, Diệp Khiêm cũng đã sớm quên rồi, loại người thường xuyên sống ở ranh giới tử thần như hắn cũng sẽ không có khái niệm sống chết là gì. Giống như lời cổ nhân thường nói "Sống có gì vui, chết có gì buồn". Không phải Diệp Khiêm không sợ tử vong, mà là hắn không thể sợ hãi tử vong, bởi vì mỗi lần hắn làm nhiệm vụ cơ hồ đều dùng mạng sống của mình đi liều, nếu như hắn có một tia sợ hãi thì khả năng sống sót sẽ càng thêm nhỏ, chỉ có quên đi tử vong, mới có thể nắm chắc cơ hội đánh tan địch nhân.
Diệp Khiêm híp hai mắt thoải mái dựa vào trên giường, hưởng thụ sự hầu ha của những gã đã từng là đại ca ở bên ngoài. Ánh mắt lơ đãng lườm một chút, chỉ thấy Dương Vĩ một bộ dạng thần thần bí bí lôi kéo một cảnh sát trực ban đi qua một bên. Diệp Khiêm ngăn lại tiềng ồn ào của các phạm nhân, tập trung tư tưởng lắng nghe.
"Nhớ kỹ, đợi tí nữa anh hãy nghĩ biện pháp dẫn hắn tới cạnh cửa, rồi thuận tiện ra tay. Có biết không?" Dương Vĩ nhỏ giọng nói, hình như là rất sợ người khác nghe thấy, một bộ dạng có tật giật mình.
"Dương ca, thật sự phải ra tay ở đồn cảnh sát sao? Đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu như chuyện này náo lớn thì chẳng những mất việc mà còn có thể phải ngồi tù." Cành sát trực ban lo lắng nói.
"Sợ cái gì a, đây là mệnh lệnh của thượng cấp, nhất định phải dồn tên tiểu tử này vào chỗ chết. Sau khi hoan thành, chúng ta chẳng những không cần phải ngồi tù, mà thăng quan phát tài đó cũng là chuyện ở trong tầm tay ah." Dương Vĩ nói: "Chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện này, đem hiện trường bố trí giống như là hắn muốn vượt ngục, chúng ta bất đắc dĩ nổ súng đánh gục, hơn nữa phía trên sẽ có người ra mặt gây áp lực, cho dù hắn có một đệ đệ là khu trưởng cục công an thì cũng không có biện pháp gì."
"Còn những phạm nhân kia thì phải làm sao?" Cảnh sát trực ban hỏi.
"Muốn cho bọn họ im miệng là chuyện quá dễ dàng. Anh yên tâm đi, chỉ cần chúng ta dựa theo kế hoạch xử lý thì sẽ không có việc gì, cho dù xảy ra chuyện gì, thì phía trên cũng có người đón lấy." Dương Vĩ nói.
Nghe đến đó, Diệp Khiêm xem như đã rõ, bọn họ có ý muốn giết người diệt khẩu, chết không có người đối chứng ah. Bất quá ngẫm lại, Diệp Khiêm lại cảm thấy không có khả năng, xem biểu hiện vừa rồi của Dương Vĩ, tuy ngụy trang vô cùng tốt, bất quá hình như là cố ý muốn cho mình nghe thấy những lời này, nếu không đại khái có thể đến nơi khác nói a, cục cảnh sát lớn như vậy, không cần phải ở trước cửa ra vào phòng giam thương lượng ah. Nếu thật là như vậy, như vậy giải thích duy nhất chính là bọn họ muốn cố ý chế tạo cơ hội cho mình vượt ngục, như vậy thì sẽ có cớ đem mình đánh gục. Vô luận là loại khả năng nào, tựa hồ đều đối với mình có chút bất lợi ah. Bất quá Diệp Khiêm cũng không phải là người dễ dàng bị khuất phục như vậy, hắn sở dĩ lựa chọn tiến vào cục cảnh sát, hơn nữa còn chưa nói ra nhân chứng là Triệu Thiên Hào, đơn giản chính là vì muốn xem hành động tiếp theo của địch nhân, hiện tại bọn họ đã có động tác, chỉ cần hắn nắm chắc tốt, thì việc tìm ra tên địch nhân kia hẳn không phải là việc khó.
Mặc kệ Dương Vĩ nói thật hay là một âm mưu, Diệp Khiêm cũng cảm giác mình nên tạm thời rời khỏi nơi đây. Một là mình không thể chỉ ngồi không chờ địch nhân xuất hiện mà phải nghĩ biện pháp dẫn hắn đi ra; thứ hai, nếu mình rời khỏi nơi đây thì địch nhân có lẽ sẽ có động tác tiếp theo, như vậy cơ hội mình tìm ra hắn sẽ lớn hơn nhiều. Bất quá, Diệp Khiêm đương nhiên cũng sẽ không cho bọn họ bất kỳ lí do gì đối phó hắn, về phần biện pháp rời khỏi cục cảnh sát, Diệp Khiêm đã sớm tính ở trong lòng.
Không bao lâu, tên cảnh sát trực ban quả nhiên đã đi tới, cầm gậy cảnh sát gõ vào cửa sắt nhà tù, quát: "Diệp Khiêm, anh tới đây!"
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Anh đây là đang ra lệnh cho tôi sao? Anh gọi tôi đi qua thì tôi liền đi qua, vậy mặt mũi tôi để đâu."
Cảnh sát trực ban có chút sửng sốt, tiểu tử này thật sự không biết sống chết, khó trách có người muốn dồn hắn vào chỗ chết. Bất quá mình chỉ vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi, diễn ra khổ nhục kế, cho dù xảy ra vấn đề gì, thì mình cũng có thể đem trách nhiệm đẩy đi không quan tâm. "Cục trưởng chúng tôi muốn thẩm vấn anh suốt đêm, đi ra!" Tuy ngũ khi của cảnh sát trực ban vẫn rất cường ngạnh, bất quá so với vừa rồi thì yếu hơn rất nhiều.
Trong nội tâm Diệp Khiêm âm thầm nở nụ cười, nghĩ thầm, tiểu tử này hành động còn rất không tệ nha. Đã đối phương ưa thích biểu diễn như vậy, mình đương nhiên phải phối hợp một chút, Diệp Khiêm có chút cười cười, đứng lên hướng cửa ra vào nhà tù đi đến. "Cục trưởng các anh thật đúng là cẩn trọng cẩn thận tỉ mỉ a, hơn nửa đêm còn muốn thẩm vấn, thật sự là quan phụ mẫu tốt của dân chúng ah." Diệp Khiêm châm chọc nói.
Ngay tại lúc tên cảnh sát trực ban mở cửa, Dương Vĩ bỗng nhiên lách mình tới, rất nhanh mốc súng lục của mình ra. Diệp Khiêm cũng bất chấp Dương Vĩ có thật sự muốn giết mình hay không, nhanh chóng lách mình, thủ chưởng biến thành đao, bổ vào cổ Dương Vĩ. Dương Vĩ lập tức bất tỉnh ngã xuống, cảnh sát trực ban không khỏi sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ rằng thân thủ của Diệp Khiêm vậy mà nhanh như vậy, lúc muốn rút súng thì đã không còn kịp nữa rồi. Diệp Khiêm đồng dạng thưởng cho hắn một đao vào cổ, gã cảnh sát trực ban ngã trên mặt đất bộ dạng giống như là chó chết.