Chương 55: Vương Vũ Tìm Trợ Giúp

"Anh... Anh nhin em làm gì?" Vương Vũ có chút chột dạ hỏi.

"Em làm gì mà đối với anh tốt như vậy à?" Diệp Khiêm mập mờ mà cười cười hỏi.

"Cái ... Cái gì a, em đây chỉ làm tròn bổn phận của cảnh sát mà thôi." Vương Vũ chột dạ nói, "Tốt rồi, khẩu cung đã ghi xong, anh tạm thời không thể rời khỏi cục cảnh sát, đợi tí nữa sẽ có đồng sự mang anh đến phòng giam." Nói xong, Vương Vũ hốt hoảng chạy thoát ra ngoài, cũng không biết có phải do quá khẩn trương hay không, lúc ra cửa vậy mà đâm đầu vào khung cửa. Sau đó văn vê cái đầu chạy trối chết.

"Phốc phốc!" Diệp Khiêm nhịn cười không được nữa, thật đúng là không có nhìn ra, nha đầu kia cũng có một mặt đáng yêu như thế.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Vương Vũ đơn giản thu thập một chút, liền vội vội vàng vàng chạy về nhà. Vụ giết người này rõ ràng là có người cố ý hãm hại Diệp Khiêm, cộ tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Khiêm bị bắt giam như vậy, vô luận là công hay là tư, cô đều không hy vọng Diệp Khiêm xãy ra bất kỳ chuyện gì.

"Tiểu Vũ, đã về rồi hả con." Vương Vũ mới vừa vào cửa, Vương Bình đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon xem báo chí nói.

"Mệt chết con rồi." Vương Vũ đổi giày, đem hành lý buông xuống, nghịch ngợm ngồi bên cạnh Vương Bình, nói, "Cha có nghe chuyện này chưa?."

"Chuyện gì?" Vương Bình hiền lành nở nụ cười, nói.

"Hôm nay đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái, con đi bắt một người bị tình nghi giết người, trước khi chúng con đi cục trưởng vậy mà có thái độ khác thường, ông ấy đã nói với con, nếu như người bị tình nghi phản kháng thì có thể bắn hạ ngay tại chỗ. Bỉnh thường cục trưởng của con cũng không có hạ mệnh lệnh như vậy, cho nên con cảm thấy có thể là có thượng cấp gây áp lực cho ông ấy, hoặc là cho ông ấy thuốc an tâm để ông ấy đi làm chuyện này. Cha có nghe được tin tức gì không?" Vương Vũ nói.

"Có loại chuyện này sao?" Lông mày Vương Bình có chút nhíu lại, nói, "Người bị tình nghi tên là gì?"

"Diệp Khiêm. Đang làm bảo an tập đoàn Thiên Nhai." Vương Vũ hồi đáp.

"Còn người chết là ai?" Vương Bình hỏi tiếp.

"Một gã nhân viên công vụ ở cục tư pháp tên là Triệu Tạ Minh, bạn gái của hắn là Hứa Nhã Oánh đang làm ở cục kế hoạch hóa gia đình. Căn cứ vào điều tra của chúng con, thì vài ngày trước tại quán bar Cuồng Say, Diệp Khiêm đã từng cùng người chết đánh nhau, mà bạn gái của người chết nói cô ấy tận mắt nhìn thấy Diệp Khiêm giết người." Vương Vũ nói, "Lúc ấy ở quán bar Cuồng Say còn có Âu Dương Thiên Minh cùng những gã quan nhị đại khác, ngoại trừ Âu Dương Thiên Minh thì những tên kia đều bị Diệp Khiêm đánh."

"Ah?" Vương Bình sửng sốt, Âu Dương Thiên Minh hắn tự nhiên biết rõ, đây chính là con trai của kẻ thù chính trị của hắn, tại thành phố Thượng Hải được gọi là Âu Dương công tử a, người dám động vào hắn thật đúng là không nhiều lắm. Vương Bình ẩn ẩn cảm giác được chuyện này chỉ sợ cùng Âu Dương Thiên Minh thoát không được quan hệ, nếu thật là như vậy, đây có lẽ là một cơ hội để cho hắn đánh bại Âu Dương Thành. Nhiệm kỳ mới sắp tới, người duy nhất có thể cùng Vương Bình cạnh tranh chức Bí thư thị ủy cũng chỉ có Âu Dương Thành, nếu như chuyện này thật là hắn ở phía sau màn thao tác, thì chính là làm việc trái pháp luật, lúc đó cơ hội giành thắng lợi của Vương Bình sẽ lớn hơn nhiều. Bất quá, Vương Bình không thể tưởng được chính là một bảo an bình thường làm sao lại dám đánh người của Âu Dương Thiên Minh, cũng không biết tiểu tử này là kẻ đần, hay là có chỗ dựa vững chắc. "Ý của con là Diệp Khiêm bị oan uổng hả? Con có chứng cớ gì không?" Vương Bình hỏi.

"Không có, con cũng hỏi qua hắn có chứng cứ gì không, nhưng hắn lại nói không có, bất quá con có thể cảm giác được hắn tựa hồ đang che giấu thứ gì đó. Con đem tính nghiêm trọng của chuyện này nói cho hắn, thế nhưng mà hắn thật giống như căn bản không quan tâm." Nhắc tới Diệp Khiêm, Vương Vũ có một ít tức giận bất bình, tiểu tử này vậy mà hoàn toàn không xem sự quan tâm của cô là chuyện quan trọng, hừ!

Vương Bình có chút kinh ngạc nhìn con gái của mình, phảng phất phát giác được cái gì, nói: "Tiểu Vũ, con biết người trẻ tuổi Diệp Khiêm này sao?"

"Đương nhiên biết rõ, tên khốn kia coi như có bị đốt thành tro con cũng nhận ra. Lần thứ nhất gặp mặt hắn thì hắn đã dám đối nghịch với con, về sau khi ở bên trong đồn cảnh sát..." Nói tới đây, Vương Vũ bỗng nhiên ngừng lại. Nhất thời kích động, vậy mà thiếu chút nữa nói ra chuyện Diệp Khiêm ở đồn cảnh sát đùa giỡn cô, nhìn thấy bộ dạng tươi cười có chút mập mờ của Vương Bình, Vương Vũ làm nũng nói: "Cha, bây giờ chúng ta dang9 thảo luận tình tiết vụ án, cha đừng chuyển hướng chủ đề a."

"Thảo luận tình tiết vụ án, thảo luận tình tiết vụ án, ha ha." Vương Bình vừa cười vừa nói. Vừa nghe Vương Vũ nói như vậy, Vương Bình không khỏi đối với Diệp Khiêm hiếu kỳ, chẳng lẽ người trẻ tuổi này thật sự có bối cảnh rất sâu? Nếu không tại sao lại có thể không có sợ hãi như vậy? Dừng một chút, Vương Bình hỏi: "Tiểu Vũ, con có biết Diệp Khiêm có hậu trường gì không? Tình huống gia đình như thế nào?"

"Hắn là cô nhi, từ nhỏ đã được một ông lão lượm ve chai mang về nuôi, tám năm trước bỗng nhiên rời khỏi thành phố Thượng Hải, vừa mới trở về không lâu. Tám năm này hắn đi nơi nào, làm cái gì, con cũng không tra ra được. Đúng rồi, lần trước bởi vì ẩu đả với một chủ mỏ than tỉnh Sơn Tây đến thành phố Thượng Hải đầu tư, nên Diệp Khiêm đã bị bắt về đồn, sau đó khu cục trưởng cục công an Lí Hạo vậy mà tự mình đến phóng thích hắn, hơn nữa còn gọi hắn là 'Nhị ca' ." Vương Vũ nghĩ nghĩ, nói.

Vương Bình cau mày, khu trưởng cục công an Lí Hạo chính là người mà hắn một tay cất nhấc, theo như hắn biết, thì Lí Hạo cũng được một ông lão lượm ve chai nuôi dưỡng. Như vậy Diệp Khiêm cùng với Lí Hạo từ nhỏ đã sống chung với nhau. Muốn biết chuyên của Diệp Khiêm, chỉ sợ chỉ có hỏi Lí Hạo. Nghĩ tới đây, Vương Bình nói: "Tiểu Vũ, chuyện này theo cha phỏng đoán thì chỉ sợ là Âu Dương Thiên Minh nhờ cha của hắn cho Diệp Khiêm một lần giáo huấn, bọn họ khẳng định sẽ còn có bước hành động tiếp theo."

"Cha, cha cũng là lãnh đạo thị ủy, chẵng lẽ không làm được gì sao." Vương Vũ có chút lo lắng nói.

Vương Bình ha ha nở nụ cười, trong ánh mắt phóng ra đạo đạo tinh mang, nói: "Chuyện này chỉ cần tiểu tử kia thật không có giết người, thì cha cam đoan sẽ không có người nào hãm hại được hắn. Hừ, Âu Dương Thành, ông đây là đang lấy đá nện chân mình a, trong lúc này mà ông lại dám gây ra chuyện lớn như vậy."

Đối với loại chuyện chính trị này, Vương Vũ tự nhiên là không rõ, cô chỉ quan tâm an nguy của Diệp Khiêm. Hiện tại đã có lời hứa hẹn của cha cô, nên Vương Vũ cũng yên tâm. Chỉ là, hiện tại cô phải bảo vệ tốt Diệp Khiêm, giống như lời cha cô nói, đối phương có khả năng sẽ có động tác tiếp theo, cô cũng không thể để cho Diệp Khiêm ở dưới mí mắt của mình gặp chuyện không may.

"Cha, con đi tắm rửa." Vương Vũ vui vẻ cười cười chạy đi.

Vương Bình thả tờ báo trên tay xuống, trầm ngâm một lát, móc ra điện thoại gọi ra ngoài. Tuy chuyện này không nhất định có thể đánh bại Âu Dương Thành, bất quá chuyện này chính là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần hắn nắm bắt thật tốt, thì vị trí bí thư thị ủy khẳng định sẽ là của hắn a.