Đối với việc Diệp Khiêm miệng lưỡi trơn tru, Tần Nguyệt đã thấy nhưng không thể trách, tiếp tục nói: "Anh làm bảo tiêu cho Nhã nhi, không bằng cũng làm bảo tiêu của em luôn, em thuê anh."
"Thật hay giả?" Diệp Khiêm hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, anh cảm thấy em giống như là đang nói đùa sao." Tần Nguyệt nói.
"Anh cũng rất muốn a, thế nhưng mà anh cũng không biết thuật phân thân, ở trường học thì còn được, thế nhưng mà sau khi tan học thì anh làm sao có thể bảo hộ hai người các em cùng một lúc ah." Diệp Khiêm nói.
Tần Nguyệt thần bí nở nụ cười, nói: "Kỳ thật em cùng Nhã nhi là bạn tốt, chúng ta bây giờ đang ở cùng một cái biệt thự. Như vậy anh sẽ làm hộ vệ của em sao?"
Chuyện này quả thật là vượt qua sự tưởng tượng của Diệp Khiêm, ngạc nhiên nhìn Tần Nguyệt hỏi: "Em nói thật hả?"
"Em có cần phải lừa anh không." Tần Nguyệt lạnh nhạt nói.
"Hắc hắc, nếu thật là như vậy, thế thì anh sẽ cân nhắc. Bất quá, cái kia... Hắc hắc, em hiểu rõ a." Diệp Khiêm vừa nói vừa xoa xoa hai tay của mình, một bộ dáng mê tiền.
Tần Nguyệt bất đắc dĩ lườm Diệp Khiêm, nói: "Tiền đúng không? Yên tâm đi, sẽ không bạc đãi anh."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, "Dối trá" nói: "Đều là người quen, không cần quá khách khí, hơi chút ý tứ là được, một tháng có thể có hai ba vạn là được."
"Anh thật đúng là biết công phu sư tử ngoạm nha." Tần Nguyệt nói, "Giá của bảo tiêu cũng không quá 5000 NDT một tháng, nhiều hơn cũng chỉ một vạn mà thôi."
"Lời nói cũng không thể nói như vậy a, sao có thể so sánh anh với những bảo tiêu khác được, ta là tinh anh trong tinh anh ah." Diệp Khiêm đắc ý nói.
Tần Nguyệt cũng không quan tâm chút tiền ấy, hơn nữa cô cũng nghe ra Diệp Khiêm chỉ đang trêu ghẹo cô mà thôi, đoán chừng cho dù cô không trả tiền cho hắn, thì tên tiểu tử này khẳng định cũng sẽ không nói gì. "Đúng rồi, hiện tại anh đang bị tình nghi giết người ah, anh không có lo lắng sao, chẳng lẽ anh không sợ hãi sao?" Tần Nguyệt nói sang chuyện khác hỏi.
"Cây ngay không sợ chết đứng a." Diệp Khiêm lạnh nhạt nói.
"Nếu anh không có làm qua, thì có hai cái khả năng, một là những cảnh sát này bắt sai rồi, bất quá khả năng này tương đối thấp; hai là có người muốn hãm hại anh, có thể điều động cảnh sát, xem ra người muốn đối phó anh lai lịch cũng không nhỏ nha." Tần Nguyệt nói.
Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Anh vừa về nước, đâu biết người nào mà trêu chọc. Anh nghĩ nhất định là những cảnh sát này bắt sai rồi."
Tần Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Anh cũng đừng có lừa em, nói thật ra đi, trong lòng anh đang có kế hoạch gì?"
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, tiến đến bên tai Tần Nguyệt nói: "Nguyệt Nguyệt a, anh phát hiện em càng ngày càng hiểu rõ anh ah, không bằng ngày mai chúng ta đi cục dân chính đăng ký a." Tần Nguyệt bất đắc dĩ lườm Diệp Khiêm, không để ý tới hắn. Diệp Khiêm nói tiếp: "Kỳ thật, muốn biết ai hãm hại anh rất đơn giản, bọn họ đã an bài như vậy, nhất định sẽ có động tác tiếp theo, cho nên bây giờ anh chỉ cần đợi bọn họ lộ đuôi chuột ra mà thôi."
"Có chuyện gì cần em giúp thì cứ nói cho em biết, tuy không biết người muốn đói phó anh là ai, có lai lịch gì, bất quá muốn mang anh ra khỏi cục cảnh sát chắc không phải là vấn đề gì lớn." Tần Nguyệt lạnh nhạt nói, giống như cục cảnh sát chính là hậu hoa viên của nhà cô vậy, muốn vào thì vao, muốn ra thì ra.
"Tất nhiên rồi, tại thành phố Thượng Hải anh chỉ quen mình em, không tìm em thì anh biết tìm ai ah." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
Đang khi nói chuyện, thì xe đã chạy đến cửa ra vào cục cảnh sát. Tần Nguyệt cùng Diệp Khiêm sau khi tiến vào cục cảnh sát, cô liền gọi một cú điện thoại, không bao lâu liền có một đám nam tử mặc âu phục màu đen đi vào cục cảnh sát. Tần Nguyệt liền cùng đám người kia đi ra khỏi cục cảnh sát. Bất quá, trước khi đi vẫn không quên cùng Vương Vũ trừng mắt lẫn nhau thêm vài phút đồng hồ. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, không biết kiếp trước hai cô có phải có thâm cừu đại hận gì không, nếu không đời này làm gì mà luôn đối chọi lẫn nhau.
Bởi vì sự kiện lần trước, người cục cảnh sát cũng không dám làm khó Diệp Khiêm, trọng yếu hơn là Vương Vũ hiện tại cũng không làm khó Diệp Khiêm. Sau khi mang Diệp Khiêm vào phòng thẩm vấn, Vương Vũ liền đi theo đến, theo lệ hỏi đơn giản một chút về thân thế của Diệp Khiêm, Vương Vũ nói: "Diệp Khiêm, tuy em rất chán ghét anh, bất quá với tư cách một nhân viên cảnh vụ, em không hy vọng oan uổng bất cứ người nào. Căn cứ tư liệu mà anh cung cấp, thì anh là người đang bị hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa còn có người đã tận mắt nhìn thấy anh đêm đó giết chết Triệu Tạ Minh, chuyện này đối với anh phi thường bất lợi."
Diệp Khiêm muốn dẫn xuất người hãm hại mình, đương nhiên sẽ không đem chuyện đêm đó hắn ở cùng với Triệu Thiên Hào nói ra, cho nên mới khiến Vương Vũ cho là hắn không có nhân chứng. "Nhân chứng là ai?" Diệp Khiêm hỏi.
"Bạn gái của người chết tên là Hứa Nhã Oánh, là cô ấy báo án, cũng là cô ấy đã tận mắt nhìn thấy anh giết chết Triệu Tạ Minh." Vương Vũ nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, thật không ngờ nhân chứng vậy mà lại là bạn học của Lâm Nhu Nhu, rất hiển nhiên, Hứa Nhã Oánh sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng hắn, khẳng định là được người khác cho chỗ tốt gì đó nên mới hãm hại hắn. Nói cách khác, hiện tại mấu chốt nẳm trên người Hứa Nhã Oánh, cần phải tìm được cô ấy, như vậy liền tìm ra được người muốn hãm hại hắn. "Vậy còn em? Em có cho rằng anh là kẻ giết người hay không?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
Vương Vũ có chút sửng sốt, nói: "Kỳ thật, trước lúc đi bắt anh, cục trưởng đã từng hạ lệnh nếu như anh phản kháng thì có thể giết chết tại chỗ. Tuy ông ấy nói không phải rất rõ ràng, nhưng em biết rõ, nhất định là thượng cấp ra lệnh, nếu không thì cục trưởng tuyệt đối sẽ không hạ mệnh lệnh như vậy. Nói cách khác, rất có thể là có người đang hãm hại anh, hơn nữa thế lực của đối phương rất lớn, có thể để cho thượng cấp trực tiếp hạ mệnh lệnh xuống."
Tuy Vương Vũ không có nói thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói của cô lại nói cho Diệp Khiêm biết là cô tin tưởng hắn. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Hiện tại anh thật ra vô cùng hứng thú muốn biết rốt cuộc là ai đang hãm hại anh, ý tưởng tồi tệ như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, bản thân người này nhất định rất thú vị."
Vương Vũ ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Chẳng lẽ anh không lo lắng sao?"
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, anh không thích buồn lo vô cớ." Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười nói.
Trầm mặc một lát, Vương Vũ cắn cắn bờ môi, nói: "Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp anh, em sẽ không để cho anh gặp chuyện không may."
Diệp Khiêm ngạc nhiên nhìn Vương Vũ, nhịn không được có chút nở nụ cười, nghĩ thầm, cô gái này kỳ thật cũng rất tốt, về sau hay là ít cùng em ấy đấu võ mồm khiến cho em ấy tức giận.