Chương 53: Bảo Tiêu

Vương Vũ đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, đột nhiên bị Dương Vĩ đánh gãy, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút khó chịu, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Dương Vĩ, anh nên nhớ rõ ràng, tôi mới là người phụ trách lần hành động này, anh chỉ là trưởng phòng trị an, bất quá chỉ đến hiệp trợ tôi mà thôi, anh có tư cách gì dạy tôi phải làm như thế nào."

Dương Vĩ kinh ngạc nhìn Vương Vũ, Dương Vĩ không rõ vì sao cô lại tức giận như vậy, cô không phải rất chán ghét Diệp Khiêm sao, vậy mà hiện tại lại muốn giúp hắn. Bất quá, Dương Vĩ coi như có chút tự hiểu lấy mình, không có nói thêm cái gì trêu chọc Vương Vũ nữa. Chỉ là, trong nội tâm lại nhịn không được âm thầm thầm nghĩ, "Đàn bà thúi, không phải là có một người cha quyền thế sao, nếu không phải như vậy, thì lão tử còn lâu mới nhịn cô a."

Người kia vẫn một mực theo dõi hắn, lúc Diệp Khiêm đi vào trong ngõ nhỏ cũng không có phát hiện ra người nào, bất quá lại phát hiện dấu vết có người đã ở chỗ này. Cái ngõ nhỏ này rất vắng vẻ, có rất ít người đi đến, hơn nữa Diệp Khiêm còn ngửi thấy mùi nước hoa tuy không phải rất đậm. Như vậy nói cách khác, vừa rồi tản mát ra sát khí hẳn là một nữ nhân, như vậy Diệp Khiêm càng thêm khẳng định không phải là thành viên Thất Sát, bởi vì trong tổ chức Thất Sát toàn bộ đều là nam nhân.

Diệp Khiêm không phải loại người giỏi về truy tung, hiện tại đối phương đã đi xa, Diệp Khiêm cũng không có cách nào truy tung đến cô nữa, có chút nhún vai, Diệp Khiêm từ bên trong ngõ đi ra. Tuy mục tiêu của cô ấy là ai, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng, bất quá theo suy đoán của Diệp Khiêm, thì khả năng là Tần Nguyệt nhiều hơn một chút. Mà nếu muốn biết nguyên nhân trong đó, thì nhất định phải biết thân phận chân chính của Tần Nguyệt. Bất quá Tần Nguyệt đã không muốn nói, Diệp Khiêm cũng chẳng muốn đi hỏi làm gì, nếu như Diệp Khiêm muốn biết thân phận của Tần Nguyệt thì hắn chỉ cần phái người điều tra một chút liền sẽ biết rõ ràng, bất quá đối đãi với bằng hữu quan trọng là tín nhiệm, nếu như mình ở sau lưng đi điều tra cô ấy, thì khó tránh khỏi có chút không tốt. Chỉ cần sau này khi hắn và Tần Nguyệt đi ra ngoài thì chú ý nhiều một chút là được.

Trở lại bên cạnh Vương Vũ, Vương Vũ lo lắng hỏi: "Như thế nào rồi?"

Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nói: "Không có việc gì, người đã đi rồi."

Nhẹ gật đầu, Vương Vũ nói: "Đã không có việc gì, vậy bây giờ hãy cùng em trở về a."

"Anh ngồi xe Tần Nguyệt qua đó, em yên tâm đi, anh sẽ không để cho em khó xử." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.

Trên đường đi tới cục cảnh sát, Tần Nguyệt nói: "Diệp Khiêm, nữ cảnh sát kia hình như rất quan tâm anh nha, hai người có quan hệ như thế nào?"

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Em không phải là đang ghen chứ?"

"Ghen?" Tần Nguyệt xem thường nói, "Em ghen cái gì, em là giáo viên của anh, anh chỉ là học sinh của em mà thôi."

Diệp Khiêm từ chối cho ý kiến chỉ nở nụ cười một chút, cũng không có cùng Tần Nguyệt tranh luận. Thành phố Thượng Hải quả nhiên là nơi phong vân hội tụ, điều này cũng làm cho Diệp Khiêm cảm thấy hứng thú, Nanh Sói muốn phát triển ở Hoa Hạ, xem ra thành phố Thượng Hải là nơi lựa chọn không tệ, nơi đây cũng được xem là trung tâm tài chính của Hoa Hạ, lại cách thủ đô Hoa Hạ cũng không xa, đợi đến lúc Cục Quốc An Hoa Hạ phát hiện ra Nanh Sói, thì thế lực Nanh Sói chỉ sợ đã lớn mạnh rồi, đến lúc đó cho dù bọn họ không muốn để cho Nanh Sói ở lại Hoa Hạ thì chỉ sợ cũng không có khả năng a.

Tuy cùng quận đội Hoa Hạ thậm chí Cục Quốc An hợp tác nhiều lần, nhưng chẳng qua là giao dịch tiền tài mà thôi, giúp Hoa Hạ làm nhiệm vụ mà thôi, lãnh đạo Hoa Hạ cũng không phải người ngu, thông tin về Diệp Khiêm cũng chất đầy trong phòng hồ sơ, nhân vật nguy hiểm như hắn, bọn họ làm sao dám để cho hắn ở lại Hoa Hạ.

Nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của Diệp Khiêm, Tần Nguyệt có chút sửng sốt, có chút kỳ quái tại sao hắn không cùng cô đấu võ mồm nữa. "Như thế nào rồi? Có biết ai đang theo dõi chúng ta không?" Tần Nguyệt hỏi.

Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Người đã đi rồi, xem ra là thấy cảnh sát đến, cho nên không có ý định ra tay. Tuy anh không rõ mục tiêu của đối phương là anh hay là em, bất quá anh vừa mới về nước, khả năng có lẽ không lớn, cho nên về sau khi em ra ngoài cần phải cẩn thận một chút."

"Anh bảo hộ em không được sao." Tần Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, nói.

"Bảo hộ em không có vấn đề gì, bất quá anh không có khả năng một ngày 24 tiếng đều ở bên cạnh em được. Cho nên, em vẫn nên cẩn thận một chút." Diệp Khiêm nói.

Tần Nguyệt từ chối cho ý kiến nở nụ cười, nói tiếp: "Có lẽ anh cũng biết rõ em không phải là một giáo viên bình thường, chẳng lẽ anh không muốn biết thân phận thật sự của em sao?"

"Nếu như em muốn nói thì em sẽ nói, em không muốn nói thì cho dù anh có hỏi cũng như không." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

"Anh thật đúng là quái nhân, một chút hiếu kỳ cũng không có." Tần Nguyệt nói.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, không nói thêm gì nữa. Lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho lão tía, nói cho lão biết đêm nay hắn ở nhà bằng hữu, không quay về, để cho lão yên tâm. Lão tía cũng không có hỏi gì nhiều, chỉ dặn dò Diệp Khiêm vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.

"Diệp Khiêm, kỳ thật em rất muốn biết anh rốt cuộc là làm cái gì." Tần Nguyệt nói.

"Học sinh a." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

"Anh lừa gạt quỷ, anh tuyệt đối không phải là học sinh bình thường đơn giản như vậy, chính anh cũng đã nói, anh sẽ không học ở trường quá lâu. Tuy anh nói là vì tìm kiếm những thứ đã mất, bất quá em không tin, em có thể cảm giác được một loại khí tức tử vong từ trên người của anh. Ừ... Nói như thế nào đây? Chỉ có người trải qua ranh giới sống chết mới có khí thế như vậy." Tần Nguyệt nói.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, hắn thật không ngờ Tần Nguyệt vậy mà lại nhạy cảm như vậy, nếu như nói đây chỉ là giác quan thứ sáu của nữ nhân, thì Diệp Khiêm có thể sẽ không tin tưởng cho lắm. Hắn cảm thấy, Tần Nguyệt sở dĩ có thể cảm giác được khí tức trên người mình, chỉ sợ là bởi vì thường xuyên tiếp xúc với loại người này, trong nội tâm không khỏi đối với thân phận của Tần Nguyệt càng thêm hiếu kỳ.

Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nói: "Kỳ thật anh là bảo tiêu, là người do cha của Triệu Nhã thuê đến trường học bảo hộ cô ấy." Sau đó thần bí cười cười, nói: "Bất quá nha đầu kia không biết, bởi vì anh đã dùng thân phận hôn phu của cô ấy xuất hiện, hắc hắc."

Tần Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười cười, nói: "Nhã nhi cũng không tệ ah, mặc dù có chút tính tình tiểu thư nhà giàu, bất quá tâm địa rất thiện lương, nếu như anh thật sự đem Nhã nhi bắt tới tay, ngược lại cũng không tệ."

"Em rất hào phóng a, đem bạn trai của mình đẩy vào lòng ngực người con gái khác." Diệp Khiêm trêu ghẹo nói.

Tần Nguyệt không cùng hắn dây dưa vấn đề này, nói tiếp: "Anh không làm tròn trách nhiệm của bảo tiêu ah, bây giờ anh để Nhã nhi ở nhà một mình, không sợ Nhã nhi xảy ra chuyện gì sao?"

"Anh không phải là vì muốn cùng em hẹn hò sao, trong lòng anh, thì em so với những thứ khác đều trọng yếu hơn." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói.