Chương 52: Hai Nữ Tranh Đấu (2)

Đối với chuyện Diệp Khiêm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Tần Nguyệt đã có chỗ lĩnh giáo, cho nên khi Diệp Khiêm dùng tay ôm bờ vai của cô, phản ứng của Tần Nguyệt so với lần thứ nhất thì đã khá hơn rất nhiều. Chỉ là, cô cũng sẽ không cứ như vậy không công tiện nghi cho Diệp Khiêm, hung hăng liếc Diệp Khiêm, bàn tay ở bên hông Diệp Khiêm hung hăng bấm một cái.

"Híz-khà-zzz..." Diệp Khiêm bị đau, không khỏi hít một hơi lãnh khí. Cô so với Triệu Nhã thì càng "Độc" hơn rồi, chuyên môn tìm chỗ thịt non nhất của hắn mà ra tay.

Người ngoài nhìn thấy bọn họ giống như đang liếc mắt đưa tình, Vương Vũ tự nhiên cũng nhìn không ra bọn họ chẳng qua là đang diễn trò mà thôi. "Đồ lưu manh, một chút ánh mắt cũng không có, vậy mà lại thích một cái sân bay." Vương Vũ lầm bầm nói, trong giọng nói rõ ràng có chút thất lạc cùng tức giận bất bình.

Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn Vương Vũ, không rõ tại sao cô lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ cô thích mình rồi?

"Cô đây là trắng trợn ghen ghét!" Tần Nguyệt đem nguyên câu nói của Vương Vũ trả lại cho cô, nói tiếp: "Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, tôi thấy cô thật đáng thương nha."

**

**Không ngờ miệng của Tần Nguyệt còn rất độc đó. Nhìn thấy trong hốc mắt Vương Vũ lập loè điểm óng ánh, Diệp Khiêm nhịn không được có chút mềm lòng, âm thầm thầm nghĩ, có phải nguyên nhân là do hắn hay không. Bất quá ngẫm lại, giống như chuyện này không có liên quan đến hắn a, muốn trách cũng chỉ có thể trách Tần Nguyệt.

Trầm mặc một hồi, Diệp Khiêm cảm thấy mình cần phải đi ra giảng hòa, nếu không hai nha đầu này một mực như vậy đấu xuống thì sẽ không xong. "Hai em hãy theo anh trở về!" Diệp Khiêm mở miệng nói.

**

**Vương Vũ cắn cắn bờ môi, trong nội tâm không hiểu sau lại có chút cảm động, nghĩ thầm, nguyên lai anh ấy vẫn quan tâm mình. Tần Nguyệt thì lại nhàn nhạt nở nụ cười, tiến đến bên tai Diệp Khiêm, nhẹ giọng nói: "Như thế nào? Đau lòng hả?"


Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười "Em đi với anh chứ!" Diệp Khiêm nói với Tần Nguyệt.

"Không đi, anh đi thông đồng với hot girl, em đi làm cái gì." Tần Nguyệt nói, trong giọng nói giống như có một chút vị chua.

"Hắc hắc, em là bạn gái của anh, chẳng lẽ em không lo lắng anh làm ra chuyện gì có lỗi với em sao?" Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói.

Tần Nguyệt khinh thường lườm Diệp Khiêm, nói: "Nếu có người muốn bị anh chơi, thì em cũng không có ý kiến gì. Nam nhân mà, ngẫu nhiên gặp dịp thì chơi vẫn có thể tha thứ." Vừa nói còn đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Vương Vũ, hiển nhiên là nói cho Vương Vũ nghe, ý nói cho dù cô có cùng Diệp Khiêm lên giường, thì chẳng qua là Diệp Khiêm gặp dịp thì chơi mà thôi.

Vương Vũ tức giận trừng mắt nhìn Tần Nguyệt, nói: "Cô bớt ra vẻ hào phóng đi, đừng có mà vụng trộm tìm một chỗ ngồi khóc."

Tần Nguyệt lườm Vương Vũ, không để ý đến cô nữa, nhìn Diệp Khiêm nói: "Anh nhớ kỹ a, lúc chơi gái nhớ mang bao, nếu không mà chọc ra bệnh gì, thì về sau anh đừng mơ tưởng đụng vào em."

Độc a, thật là độc ah. Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ, nữ nhân nếu so đấu thì đúng là so với nam nhân còn đáng sợ hơn. Có chút đồng tình nhìn Vương Vũ, rất muốn nói cho cô biết, "Coi như hết, em không phải là đối thủ của Tần Nguyệt, hay là chớ cùng em ấy đấu nữa." Vương Vũ tựa hồ cảm nhận được ý tứ trong ánh mắt của Diệp Khiêm, quả thật ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Diệp Khiêm tiến đến bên tai Tần Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Em cũng đi theo anh đi, ở đây không an toàn. Sau khi đến cục cảnh sát, em hãy gọi điện thoại cho cha của em, để ông ấy tới đón em trở về."

Tần Nguyệt có chút sửng sốt sau đó yên lặng nhẹ gật đầu, hiển nhiên cô cũng không phải loại nữ nhân không có đầu óc, mặc dù biết thế lực nhà mình rất lớn, nhưng địch nhân cũng rất nhiều, số người muốn dùng cô để uy hiếp cha cô cũng không ít. Hơn nữa, cũng không biết vì cái gì, cô nguyện ý tin tưởng Diệp Khiêm, mà không hề có lý do.

Diệp Khiêm không ngờ rằng Tần Nguyệt lại đáp ứng sảng khoái như vậy, còn tưởng rằng ít nhất phải khuyên cô cả buổi, không khỏi có chút sửng sốt, sau đó thoả mãn cười cười. Nghĩ thầm, nếu như đem cô tới tay, tương lai nói không chừng mình sẽ có một người trợ thủ tốt.

"Em chờ anh chút!" Diệp Khiêm nói xong đứng lên, hướng Vương Vũ đi tới. Lúc đi đến bên cạnh Vương Vũ, Diệp Khiêm rất nghiêm túc nói: "Có thể cho anh vài phút hay không?"

"Ừ!" Vương Vũ không có chút nào dây dưa, gật đầu đồng ý.

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói tiếp: "Giúp anh tạm thời chiếu cố Tần Nguyệt, anh qua bên kia nhìn một chút." Vừa nói ánh mắt hướng một nơi hẻo lánh cách đó không xa nhìn lướt qua.

Nghe Diệp Khiêm nói muốn cô chiếu cố Tần Nguyệt, Vương Vũ vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng mà nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Diệp Khiêm, lời đến bên miệng không khỏi nuốt xuống. "Anh đi vào trong đó làm cái gì?" Vương Vũ quan tâm hỏi.

"Anh có cảm giác có người đang theo dõi anh cùng Tần Nguyệt, anh không biết mục tiêu của hắn rốt cuộc là ai, cho nên muốn đi qua xem thế nào." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Tuy Diệp Khiêm nói rất bình thản, nhưng Vương Vũ vẫn cảm giác được một tia nguy hiểm, liền khẩn trương, nói: "Hay là để em dẫn người đi qua đó, anh ở lại nơi này đi."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Bọn em không phải là đối thủ của hắn."

Nếu là lúc trước, thì Vương Vũ nhất định sẽ cho rằng Diệp Khiêm là xem thường cô, cô sẽ không phục; bất quá không biết vì cái gì hôm nay sau khi nghe Diệp Khiêm nói như vậy, cô lại cảm nhận được sự quan tâm của hắn dành cho cô. Chẳng lẽ cô đã thật sự thích hắn rồi? Vương Vũ âm thầm nghĩ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Diệp Khiêm. Kỳ thật, tên lưu manh này nhìn kỹ thì thật sự rất có nam tính, lúc hắn nghiêm túc trông thật hấp dẫn.

"Anh hãy cẩn thận một chút." Vương Vũ quan tâm nói, "Nhớ kỹ, đừng đem chuyện náo quá lớn, bây giờ anh đã đủ phiền toái rồi."

Diệp Khiêm mỉm cười nhẹ gật đầu, quay người hướng nơi hẻo lánh đi đến. Đi được một đoạn, rồi lại quay người lại đi đến bên người Vương Vũ, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: "Kỳ thật lúc em không tức giận có bộ dáng thật sự rất mê người." Nói xong, vậy mà nhẹ nhàng ở bên tai Vương Vũ thở ra một hơi khí nóng.

Vương Vũ chỉ cảm thấy một cổ cảm giác truyền đến, nhịn không được có chút mất phương hướng, một vòng đỏ ửng lặng lẽ xuất hiện trên đôi má cô. Nhìn thấy bóng lưng Diệp Khiêm rời đi, lồng ngực Vương Vũ tựa như có con nai đang không ngừng đi loạn lấy.

Động tác đi đường của Diệp Khiêm nhìn giống như rất chậm, thế nhưng mà trong nháy mắt liền biến mất ở trước mặt mọi người. Những cảnh sát kia nhìn thấy Vương Vũ vậy mà để cho Diệp Khiêm rời đi, không khỏi có chút sửng sốt. "Vương Vũ, cô như thế nào không bắt hắn lại, mà còn thả hắn đi?" Dương Vĩ nhỏ giọng nói. Hắn đã lĩnh giáo qua sự bá đạo của Tần Nguyệt, cũng không dám lớn tiếng nói ra, vạn nhất chọc giận cô thì sẽ không tốt.