Diệp Khiêm cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Nguyệt, không thể tưởng tượng được khi cô nổi giận lên lại có bộ dạng rất khốc. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng không tính chống lại lệnh bắt, nhưng vì Dương Vĩ quá kiêu ngạo, hơn nữa Diệp Khiêm cũng không rõ mục tiêu của tên sát thủ kia rốt cuộc là hắn hay là Tần Nguyệt, nếu như là Tần Nguyệt thì một khi hắn rời khỏi, chỉ sợ Tần Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm. Tuy cùng Tần Nguyệt quan hệ còn không có thân mật đến mức phải đánh bạc tánh mạng để đi bảo hộ cô, nhưng bây giờ hắn và cô đang hẹn hò, nếu như cô xãy ra chuyện gì, thì hắn cũng không còn mặt mũi nào nữa a.
Vương Vũ nhìn Tần Nguyệt, trong nội tâm không hiểu sao lại dâng lên một cổ ghen tuông nồng đậm, vì cái gì Diệp Khiêm có thể cùng Tần Nguyệt ăn cơm, nhưng lại luôn cùng cô đối nghịch? Vương Vũ cảm giác được cái mũi của mình có chút cay cay.
Biểu lộ của Dương Vĩ cũng có chút quái dị, lúc nhìn thấy Tần Nguyệt thì toàn thân nhịn không được run lên một cái, một cổ hàn ý lạnh lùng từ đáy lòng bay lên. Tại thành phố Thượng Hải, số người không biết vị đại tiểu thư Tần Nguyệt này thật đúng là không nhiều, đặc biệt Dương Vĩ là người trà trộn hai nhà hắc bạch, đối với Tần Nguyệt nói là quen thuộc cũng không quá đáng. Hắn sợ hãi rụt rè thu hồi súng lục, Dương Vĩ xấu hổ nói lắp bắp: "Tần... Tần đại tiểu thư, cô... Cô cũng ở đây."
"Hừ!" Tần Nguyệt cũng không có liếc hắn một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Không phải anh muốn nổ súng sao? Bắn đi ah!"
Trong nội tâm của Dương Vĩ thật biệt khuất, âm thầm thầm nghĩ, "có cô ở đây tôi nào dám nổ súng a". Xấu hổ nở nụ cười một chút, Dương Vĩ nói: "Tần đại tiểu thư, ngài cũng đừng trêu chọc tôi, vừa rồi tôi chỉ cùng Diệp tiên sinh nói giỡn mà thôi."
"Nói giỡn? Cầm súng mà nói giỡn sao?" Tần Nguyệt quát.
Dương Vĩ nào dám tranh luận, bị vị đại tiểu thư này mắng, cũng chỉ có thể cam chịu số phận. Hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây mà thôi, ngàn vạn lần đừng đem vị đại tiểu thư này chọc giận, nếu không thì không chừng ngày nào đó hắn sẽ bị người ta ném vào sông Hoàng Phố.
Vương Vũ cũng có thể xem là phần tử giới thượng lưu, đối với vị đại tiểu thư Tần Nguyệt này cô cũng không xa lạ gì, tuy cô không rõ Diệp Khiêm như thế nào lại cùng vị đại tiểu thư này ở cùng một chỗ, đáng lẽ phải là cô ở bên cạnh Diệp Khiêm mới đúng a. Kỳ thật lúc nhìn Tần Nguyệt giúp Diệp Khiêm nói chuyện, có lẽ Vương Vũ nên cao hứng, dù sao có Tần Nguyệt tham dự vào thì chuyện của Diệp Khiêm sẽ khác đi rồi, nhưng nhìn bộ dáng của Tần Nguyệt giống như Diệp Khiêm là người của cô, khiến cho trong nội tâm Vương Vũ cảm thấy rất không thoải mái. "Tần tiểu thư, cô đây là bao che cho Diệp Khiêm, chẳng lẽ cô cũng tham dự vào chuyện này?" Vương Vũ nghiêm nghị hỏi.
Tần Nguyệt bị lời Vương Vũ nói khiến cho sửng sốt, sau đó nhịn không được ha ha nở nụ cười, nói: "Cô cảm thấy nếu như tôi muốn giết một người thì còn cần tôi phải tự mình ra tay sao?"
"Không phải cô động thủ, bất quá cô có thể là kẻ chủ mưu a." Vương Vũ nói.
"Tiểu cô nương, cô đây là có chủ tâm vạch lá tìm sâu a." Tần Nguyệt lạnh lùng lườm Vương Vũ nói.
Vương Vũ vậy mà công nhiên khiêu chiến Tần Nguyệt, chuyện này khiến cho những gã cảnh sát đi theo Vương Vũ sợ hãi không thôi, vạn nhất chọc giận vị đại tiểu thư này, thì đừng nói mất việc, chỉ sợ ngay cả mạng của mình cũng không còn. Thế nhưng mà, bọn họ cũng biết rõ tính tình của Vương Vũ, đừng nhìn cô lớn lên có bộ dáng khả ái đáng thương, thực chất bên trong cũng quật cường giống như cha của cô vậy, quả thực là một cái khuôn mẫu khắc đi ra. Bọn họ cũng không dám đắc tội ai, đành phải trốn ở một bên, miễn cho tai bay vạ gió.
Diệp Khiêm có chút kinh ngạc nhìn hai cô gái này tranh đấu, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Kỳ thật từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Vũ, Diệp Khiêm đối với cô cũng không có phản cảm gì, nguyên nhân trong đó đương nhiên là bởi vì Vương Vũ là mỹ nữ, hơn nữa Diệp Khiêm cảm thấy tuy nha đầu kia có chút điêu ngoa tùy hứng, bất quá cũng có thể coi là cảnh sát đúng chức. Hiện tại cảnh sát chấp pháp theo lẽ công bằng giống như Vương Vũ cũng không còn nhiều nữa. Về phần Tần Nguyệt, theo Diệp Khiêm, cô biểu hiện ra bộ dáng lạnh như băng, nhưng kỳ thật bên trong vẫn tương đối cuồng dã, đáy lòng cũng thiện lương. Hơn nữa, cô cũng giống như hắn, là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
"Cô mới là tiểu cô nương!" Vương Vũ vừa nói vừa hếch bộ ngực của mình lên, phảng phất giống như muốn chứng minh mình đã trưởng thành rồi. Hơn nữa, cô còn dùng một loại ánh mắt khinh miệt lườm lườm bộ ngực Tần Nguyệt, có chút lắc đầu.
Ý tứ của Vương Vũ không cần nói cũng biết, Tần Nguyệt đương nhiên cũng hiểu rõ. Bộ ngực chưa trưởng thành vẫn là một khối tâm bệnh của Tần Nguyệt, vô luận tướng mạo hay là dáng người, Tần Nguyệt đều có thể nói là nhân tuyển tốt nhất, thế nhưng mà về phần bộ ngực, cô đã dùng không biết bao nhiêu sản phẩm làm lớn bộ ngực, nhưng lại không thấy chút động tĩnh nào. Mỗi lần nhìn thấy những cô gái có bộ ngực to, Tần Nguyệt đều không ngừng hâm mộ. Hiện tại Vương Vũ vậy mà lại giễu cợt bộ ngực của cô, trong nội tâm của Tần Nguyệt ủy khuất cùng phẫn nộ, bộ ngực này không chịu trưởng thành, thì cô có biện pháp nào ah.
'Thôi đi pa ơi, ngực to mà không có não!" Tần Nguyệt khinh thường nói, "Chớ ở trước mặt tôi khoe khoang bộ ngực của mình, tôi hoài nghi nó có phải là đồ thật hay không."
"Cô đây là ghen ghét trắng trợn, tôi cảm thấy cô thật đáng thương, sân bay, bánh bao hấp." Vương Vũ cũng không cam chịu yếu thế phản kích nói.
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, không rõ đây rốt cuộc là thế nào, chuyện quan trọng không phải là tới bắt Diệp Khiêm sao, sao bây giờ lại biến thành chuyện so ai có bộ ngực lớn hơn. Diệp Khiêm ngược lại cũng không sốt ruột, dứt khoát lấy một cái ghế ngồi xuống, hứng thú nhìn xem hai cô gái đấu võ mồm. Kỳ thật, có đôi khi nhìn mỹ nữ cãi nhau cũng là một loại phong cảnh mỹ lệ, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp Diệp Khiêm sao có thể bỏ qua a.
Tần Nguyệt so với Vương Vũ thì tinh minh hơn rất nhiều, cô đã nhìn ra, Vương Vũ đây là đang cố ý khiêu khích cô, mà nguyên nhân bắt nguồn từ tên tiểu tử Diệp Khiêm. Nữ nhân đối với bộ ngực chấp nhất, giống như nam nhân đối với cái đồ chơi kia chấp nhất vậy. Mà tâm háo thắng cũng không phải chỉ nam nhân mới có, mà nữ nhân cũng như vậy. Trên phương diện bộ ngực Tần Nguyệt đấu không lại Vương Vũ, thế nhưng mà cô cũng sẽ không cứ như vậy nhận thua, cô liền ôm cánh tay Diệp Khiêm, cả thân thể dán tới, mập mờ nói: "Bánh bao hấp thì thế nào? Diệp Khiêm yêu thích bánh bao hấp."
Diệp Khiêm ngạc nhiên nhìn Tần Nguyệt, không rõ nha đầu kia như thế nào lại vô duyên vô cớ kéo hắn vô, bất quá có tiện nghi không chiếm là kẻ ngốc. Khi thấy toàn bộ thân thể của Tần Nguyệt dán trên cánh tay của mình. Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, thuận thế ôm lấy Tần Nguyệt, nói: "Nguyệt Nguyệt, không cần lo lắng, hôm nào tìm cơ hội anh sẽ xoa bóp cho em, đảm bảo ngực của em sẽ mau lớn a."