Diệp Khiêm có chút sửng sốt, mờ mịt nhìn Vương Vũ, nói: "Anh với em có phải có cừu oán hay không? Tại sao em luôn tìm phiền toái cho anh a?"
"Em chỉ giải quyết việc chung mà thôi, hiện tại có người tố cáo anh tội mưu sát, anh tốt nhất là đi theo chúng em một chuyến a." Vương Vũ vẫn bộ mặt không chút biểu tình, nói.
"Anh giết người lúc nao a? Em cũng đừng có vu oan cho anh." Diệp Khiêm nói.
"Rạng sáng hôm nay, một thanh niên tên là Triệu Tạ Minh đã bị người ta giết, có người nhìn thấy anh chính là kẻ giết người." Vương Vũ nói.
Nghe Vương Vũ nói như vậy, Diệp Khiêm không khỏi cười cười. Nếu như Vương Vũ nói là sự thật, thì khẳng định là có người hãm hại hắn rồi. Diệp Khiêm tạm thời còn nghĩ không ra sẽ là ai, bất quá đối phương cũng đánh giá thấp hắn rồi, kế hoạch như vậy cũng không biết xấu hổ mà lấy ra hãm hại hắn. Hắn có giết người hay không, quả thật là chuyện rất có thể dễ dàng điều tra ra a.
"Triệu Tạ Minh?" Diệp Khiêm thì thào niệm một câu, hình như bạn trai của bạn học của Lâm Nhu Nhu hình như cũng gọi là Triệu Tạ Minh, lúc tại quán bar Cuồng Say, mình còn thưởng cho hắn một cước nữa a. "Anh tại sao phải giết hắn a?" Diệp Khiêm bất đắc dĩ nói.
"Chuyện này thì tự anh biết a." Vương Vũ nói, "Tối hôm qua tới rạng sáng hôm nay anh đã ở nơi nào?"
"Muộn như vậy khẳng định là ở nhà ngủ ah." Diệp Khiêm nói.
"Có ai có thể làm chứng cho anh không?" Vương Vũ hỏi.
Diệp Khiêm nghĩ nghĩ, lúc ấy hắn đang ở cùng với Triệu Thiên Hào, bất quá hiện tại rõ ràng là có người đang hãm hại hắn. Vì dẫn xuất người âm thầm hãm hại hắn, Diệp Khiêm trầm mặc một hồi, nói: "Không có, anh vẫn còn độc thân." Vừa nói còn mập mờ nhìn Vương Vũ ở bên cạnh, phảng phất như là đang nói "Anh đang độc thân nè, có hứng thú thử hay không?"
Nhìn thấy ánh mắt xấu xa của Diệp Khiêm, nhớ tới chuyện mà tên tiểu tử này đã làm với cô lúc ở đồn cảnh sát, Vương Vũ tức mà không có chỗ phát tiết. Những ngày này cũng không biết vì cái gì, kể từ sau ngày đó, trong đầu của cô luôn có hình ảnh của tên hỗn đản này không ngừng quanh quẩn lấy, muốn xóa đi không được. Hôm nay vừa đi làm, cục trưởng liền kêu cô mau chóng bắt Diệp Khiêm trở về quy án, lại đặc biệt phân phó không cần phải kiêng kị gì hết, nếu như Diệp Khiêm phản kháng có thể tại hạ gục tại chỗ. Lúc ấy Vương Vũ khiếp sợ không thôi, trong nội tâm không khỏi lo lắng thay cho Diệp Khiêm. Cô ở đồn cảnh sát cũng lâu rồi, đối với vị cục trưởng này cũng có chút hiểu rõ, lần này hắn có thái độ cứng rắn khác thường như vậy, nhất định là có thượng cấp ra lệnh cho hắn.
Trên đường tới đây, Vương Vũ còn lo lắng không biết phải làm thế nào để cứu Diệp Khiêm, nhưng khi nhìn thấy tên hỗn đản này rồi thì lại không biết nên nói như thế nào. Hỗn đản này chẳng những không cảm tạ cô, ngược lại còn làm khó dễ cô nữa, khiến cho Vương Vũ cảm thấy có chút ủy khuất. Thế nhưng mà cô cũng không thể nói với hắn "Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không để cho anh gặp chuyện không may.".
Vương Vũ có nguyên nhân nên không muốn bắt Diệp Khiêm, thế nhưng Dương Vĩ lại không có. Tuy Diệp Khiêm có em trai là khu trưởng cục công an, bất quá lần này thế nhưng mà là lãnh đạo thị ủy tự mình ra lệnh, coi như là khu trưởng cục công an cũng chỉ có thể nghe lệnh, Dương Vĩ đương nhiên không muốn buông tha cơ hội này. Hơn nữa, trước khi đi cục trưởng còn ban xuống tử lệnh, nếu như Diệp Khiêm phản kháng thì có thể hạ gục tại chỗ, tuy cục trưởng cũng không có nói rõ ràng, nhưng Dương Vĩ cũng hiểu được, đây là để cho bọn họ tìm cớ giết chết Diệp Khiêm, đến lúc đó cho dù Diệp Khiêm có là anh trai của khu trưởng cục công an thì cũng không có ai có thể cứu giúp hắn. Có lẽ người khác không rõ ràng là người nào ở sau lưng hãm hại Diệp Khiêm, nhưng Dương Vĩ thì rất rỏ ràng, lai lịch của đối phương so với Diệp Khiêm thì lớn hơn nhiều, chỉ cần hắn làm tốt chuyện này, thì về sau thăng quan phát tài còn không phải là chuyện ở trong tầm tay sao.
Nghĩ tới đây, Dương Vĩ không có do dự chút nào, trực tiếp đi đến phía trước, trừng mắt nhìn Diệp Khiêm quát: "Ít nói nhảm đi, mau theo chúng tôi trở về!" Vừa nói vừa giơ tay hướng Diệp Khiêm chộp tới.
Diệp Khiêm không có động, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó. Dương Vĩ bắt lấy cổ áo Diệp Khiêm, ai ngờ vậy mà không có kéo được Diệp Khiêm, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Khiêm giống như sát khí lúc rút kiếm ra khỏi vỏ, trong nội tâm không khỏi rùng mình một cái. "Bỏ tay của anh ra" Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
Tuy trong nội tâm của Dương Vĩ có chút chột dạ, bất quá hắn có mang theo súng, dũng khí tự nhiên cũng tăng cao. Hắn không sợ Diệp Khiêm nháo sự, chỉ cần Diệp Khiêm dám phản kháng, thì hắn liền có cớ hạ gục Diệp Khiêm, bất quá hắn vẫn là hậm hực thu hồi tay của mình lại. "Anh bị tình nghi giết người mà còn dám kiêu ngạo như vậy, anh muốn chống lại lệnh bắt sao?" Dương Vĩ nói.
"Tôi bây giờ muốn biết, các anh là mời tôi trở về hiệp trợ điều tra, hay là muốn bắt tôi? Nếu như là hiệp trợ điều tra thì thật xin lỗi, bây giờ tôi đang ở ăn cơm, không rãnh. Nếu như muốn bắt tôi, vậy thì cầm lệnh bắt giam đến đây, nếu không có thì hãy cút ngay cho tôi." Diệp Khiêm nói.
"Ha ha, anh cho rằng đây là cảnh sát Hồng Kông đang bắt tội phạm ma túy? Còn đòi lệnh bắt giam? Anh là người bị tình nghi giết người, chúng tôi có quyền tiến hành bắt bớ thẩm vấn đối với anh." Dương Vĩ cười nói.
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Quả thật không phải tội phạm ma túy?." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, một cước hung hăng đạp tới, vừa nhanh lại hung ác, lập tức đem Dương Vĩ đạp bay ra ngoài. Chuyện này khiến cho những cảnh sát đi cùng Vương Vũ đều thất kinh, nhao nhao mốc súng lục của mình ra nhắm ngay Diệp Khiêm, chỉ cần Diệp Khiêm có bất cứ động tác gì thì bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự nổ súng.
Vương Vũ hiển nhiên cũng không ngờ rằng Diệp Khiêm vậy mà thật sự dùng bạo lực chống lại lệnh bắt, không khỏi âm thầm thay Diệp Khiêm đổ mồ hôi. Quay đầu nhìn lướt qua đồng sự, Vương Vũ nói: "Đều đem súng thu lại!"
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, hồn nhiên không có đem chuyện vừa rồi để vào mắt, nói: "Loại súng đồ chơi trẻ con này nên thu lại là vừa." Loại súng lục 38 này đối với Diệp Khiêm mà nói thì chỉ là món đồ chơi của trẻ con.
Thấy Diệp Khiêm còn cùng mình phân cao thấp, Vương Vũ tức giận giậm chân, trong nội tâm âm thầm mắng, "Đồ lưu manh!"
Dương Vĩ chịu đựng đau đớn, giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, cả người giống như một con gà trống phát điên, rút súng lục ra hướng Diệp Khiêm lao đến. "Dương Vĩ, dừng tay!" Vương Vũ khẩn trương hét lớn. Thế nhưng mà lúc này Dương Vĩ nơi nào sẽ nghe cô, tên tiểu này vậy mà ở trước mặt nhiều người lại làm nhục hắn, nếu như hắn không báo thù thì sau này sao còn có thể ở đồn cảnh sát lăn lộn. Hơn nữa, đây cũng là mệnh lệnh của cục trưởng, thật là cơ hội tốt a, hiện tại Dương Vĩ cảm giác mạng nhỏ của Diệp Khiêm đang nằm trong tay hắn, hắn muốn lấy lúc nào thì lấy.
"Anh thử động tới anh ấy một chút xem, tôi sẽ để cho anh đêm nay phơi thây nơi đầu đường xó chợ, sống không đến hừng đông ngày mai." Một âm thanh rét lạnh giống như đang ở trong hầm băng bỗng nhiên truyền tới, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại.