Nhìn lướt qua Dương Vĩ cùng tên cảnh sát trực ban đang hôn mê nằm trên mặt đất, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười. Đám phạm nhân kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, nguyên một đám không tự chủ được giơ ngón tay cái lên, nói: "Đại ca, anh thật ngưu bức, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh."
Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Bọn mày có đi hay không? Không đi thì tao đi a."
Đám phạm nhân kia trầm mặc một lát, nói: "Đại ca, anh đi đi. Chúng tôi phạm tội kỳ thật cũng không phải quá nặng, ngồi thêm vài năm liền có thể đi ra ngoài, nếu như bây giờ vượt ngục thì không đáng."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, kỳ thật đối với mấy tên từng gọi là đại ca giang hồ này, Diệp Khiêm vẫn có chút hiểu rõ. Tuy bọn họ từng phong quang nhất thời, thế nhưng mà hôm nay lại bị nhốt trong phòng giam, đang chờ toà án phát quyết. Bọn họ đã không còn là mấy tên côn đồ vừa mới ra đời, nên cũng hiểu rõ cái gì gọi là trường giang sóng sau xô sóng trước, không giống những tên côn đồ mới ra đời cho rằng ngồi tù vài năm đi ra liền trở thành đại ca. Hiện tại đã không phải là thiên hạ của bọn họ, dù cho hiện tại chạy thoát đi ra ngoài, thì chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người nguyện ý trợ giúp bọn họ, cho dù là chút ít thủ hạ trước kia thì chỉ sợ cũng hận không thể để cho bọn họ lập tức chết. Cho nên, còn không bằng tiếp nhận phán quyết của tòa án, ngồi thêm vài năm ở nhà lao, sau khi rời khỏi đây thành thành thật thật sống qua hết nửa đời còn lại.
Sau khi ra cục cảnh sát, Diệp Khiêm liền gọi điện thoại cho Lý Vĩ. Tiểu tử này đang ngũ gật trên cây đại thụ ở bên ngoài biệt thự của Triệu Nhã, nhận được diện thoại của Diệp Khiêm tinh thần lập tức tỉnh táo. Bảo tiêu cái nghề này thật đúng là không phải người bình thường có thể làm, ít nhất Lý Vĩ tình nguyện đi vào rừng đánh lén đối thủ, cũng không muốn ở chỗ này chờ đợi địch nhân đến.
"Mày theo tao lâu như vậy, hẳn biết Hứa Nhã Oánh là ai chứ? Tao muốn gặp con nhỏ đó!" Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Lý Vĩ lập tức hứng thú, hắc hắc cười cười, nói: "Không có vấn đề, chờ điện thoại của em a." Chỉ cần có thể rời khỏi nơi đây, cho dù để cho hắn đi đến Cục an ninh giết cục trưởng Cục Quốc An, đoán chừng hắn cũng sẽ không chút do dự.
Diệp Khiêm rời đi không có bao lâu, Dương Vĩ cùng tên cảnh sát trực ban liền tỉnh lại, thấy Diệp Khiêm quả thật không còn ở trong phòng giam, không khỏi cười đắc ý đi ra. Hung hăng trợn mắt nhìn những tên phạm nhân, Dương Vĩ nói: "Chuyện xãy ra đêm nay bọn mày tốt nhất là cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết, sau này lúc lên tòa án thì hình phạt sẽ được giảm bớt. Bằng không thì bọn mày tự biết hậu quả."
Những người này dù sao cũng từng phong quang nhất thời, chưa từng bị sĩ nhục như vậy, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh a, bây giờ là ăn nhờ ở đậu, còn phải xem sắc mặt người khác, tuy trong nội tâm có chút tức giận bất bình, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống.
Sau khi khóa kỹ cửa phòng giam, Dương Vĩ cùng cảnh sát trực ban hướng bên ngoài đi ra."Hết thảy đều trong kế hoạch a, đang bị nghi mưu sát, hơn nữa vượt ngục, hiện tại cho dù hắn trong sạch chỉ sợ cũng rất khó rửa sạch à." Cảnh sát trực ban đắc ý nói.
Dương Vĩ khinh thường nở nụ cười, nói: "Thượng cấp cũng không phải là muốn đem hắn bắt giam, mà là muốn mạng của hắn. Sáng sớm ngày mai, toàn bộ cảnh sát thành phố đều lùng bắt hắn, một khi phát hiện liềnđánh gục tại chỗ. Hừ, cho dù hắn chắp cánh cũng khó chạy thoát."
Sau khi ra khỏi phòng giam, Dương Vĩ liền gọi điện thoại đem chuyện vừa xảy ra nói kỹ càng một lần. Thế nhưng mà hắn cũng không ngờ, lúc này Diệp Khiêm cũng không có rời khỏi cục cảnh sát, mà là trốn ở trong ngõ ngách, đem cuộc đối thoại của bọn chúng nghe rõ rành mạch. Sau khi biết kế hoạch của đối phương, khóe miệng của Diệp Khiêm lộ ra nụ cười tà. Diệp Khiêm cũng không phải là loại người mặc cho người ta chém giết, hiện tại hắn ngược lại rất có hứng thú muốn biết, tình thế tiếp tục phát triển sẽ thành cái dạng gì.
Sau khi lặng lẽ rời khỏi cục cảnh sát, Diệp Khiêm rất nhanh nhận được điện thoại của Lý Vĩ, sau khi bảo Lí Vĩ nói ra vị trí của mình, liền dập máy.
Năng lực làm việc của Lý Vĩ, từ trước đến nay Diệp Khiêm đều tin tưởng, bất quá nhanh như vậy đã tìm được Hứa Nhã Oánh thì vẫn có chút vượt ngoài ý liệu của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm dựa theo địa chỉ Lý Vĩ đưa, rất nhanh chạy tới. Lúc này trời đã khuya, trên đường không có bao nhiêu người đi đường, mà ngay cả xe cũng không có nhiều.
Đây là một nhà xưởng bỏ hoang nằm ở Phố Đông, chính phủ từng có kế hoạch cải tạo nhưng hiện tại vẫn chưa chính thức khởi động, cho nên nơi đây cơ hồ là không có người ở. Đi vào lầu hai nhà xưởng bỏ hoang, chỉ thấy hứa Nhã Oánh hai tay bị trói sau lưng, tên tiểu tử Lý Vĩ đang ngồi dưới đất ăn dưa hấu, bên cạnh rơi đầy vỏ dưa hấu.
Sau khi trông thấy Diệp Khiêm đi vào, Lý Vĩ hắc hắc nở nụ cười, nói: "Không nghĩ tới Hoa Hạ nóng như vậy, lão đại, anh có muốn ăn một miếng không?" Lý Vĩ là Hoa kiều, từ nhỏ đến lớn đều ờ nước Mỹ, nên đối với Hoa Hạ cũng không hiểu rõ.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ trừng tiểu tử này, đi qua cầm lấy miếng dưa hấu Lý Vĩ đưa tới liền ăn. Cũng không có nhìn Hứa Nhã Oánh, phảng phất giống như cô không có tồn tại. Hứa Nhã Oánh khẩn trương nhìn hai người, trong nội tâm âm thầm nghĩ phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi đây. Vừa rồi lúc cô đang ở nhà tắm rửa, thì Lý Vĩ bỗng nhiên xông vào, cũng mặc kệ cô giãy dụa kêu to, trực tiếp đem cô đánh ngất xỉu, đợi lúc cô tỉnh lại thì phát hiện bị trói ở chỗ này. Cô vốn không rõ Lý Vĩ tại sao phải bắt cóc cô, bây giờ nhìn thấy Diệp Khiêm, cô lập tức hiểu rỏ. Trong nội tâm không khỏi xuất hiện một tia sợ hãi, thế nhưng mà Diệp Khiêm sau khi đi vào lại hoàn toàn không để ý tới cô, vậy mà lại đi qua một bên cùng tên bắt cóc kia ngồi ăn dưa hấu.
Diệp Khiêm liếc mắt nhìn Hứa Nhã Oánh, chỉ thấy toàn thân cô ấy được bọc trong khắn tắm, bởi vì ngồi chồm hổm trên mặt đất nên khu vực thần bí kia cứ như ẩn như hiện trước mặt hắn. "Tiểu tử mày không có làm chuyện gì không bằng cầm thú chứ?" Diệp Khiêm nói.
Lý Vĩ nhìn lướt qua Hứa Nhã Oánh, quay đầu hắc hắc cười nói: "Lúc em đi vào thì cô ấy đang tắm, hơn nữa cô ấy còn giãy dụa kêu to. Không có biện pháp, nên em chỉ đành đem cô ấy đánh ngất xỉu mang tới đây."
"Không có thừa cơ sờ mó gì chứ?" Diệp Khiêm hỏi.
"Sao có thể chứ, em là loại người đó sao? Cô ấy không có ngực, mông không to, khuôn mặt cũng không đẹp, em mà thèm ăn đậu hủ của cô ấy sao?" Lý Vĩ một bộ dạng chính nhân quân tử nói, bất quá Diệp Khiêm lại căn bản không tin tưởng lời hắn nói, nếu như một nữ nhân trắng trợn bày ở trước mặt Lý Vĩ, mà hắn không chiếm một chút tiện nghi thì đó mới là chuyện kỳ quái. Diệp Khiêm thế nhưng mà nhớ rõ Lý Vĩ từng nói qua một câu, "Chỉ cần là nữ nhân, cho dù là khủng long thế kỷ Jura, thì cũng có chỗ đáng giá cho nam nhân chiếm tiện nghi."