Ánh mắt Triệu Nhã khinh thường cao thấp lườm lườm Diệp Khiêm vài lần, nói: "Đại thúc, anh có lầm hay không? Chúng ta mà có tướng vợ chồng? Anh không biết hai người chúng ta ở cùng một chỗ chính là hoa lài cắm bãi phân trâu sao?"
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Chẳng lẽ em không biết hoa lài cắm bãi phân trâu thì mới có thể nở ra càng tươi đẹp sao? Cắm ở trong bình hoa thì héo rũ."
Triệu Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Không có cảm thấy, dù sao chúng ta là không thể nào."
Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Anh đây không quyết định được, chuyện hôn sự này là do cha em quyết định a, nếu như em không muốn thì tự mình đi nói vói cha em ah."
"Anh cho rằng tôi không dám hả? Một lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cha tôi." Triệu Nhã nói.
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, không nói thêm gì nữa. Tuy hắn không rõ ràng cách làm người của Triệu Thiên Hào, bất quá nếu như hắn dùng cái cớ bảo này để bảo hộ con gái của Triệu Thiên Hào, thì Triệu Thiên Hào khẳng định sẽ đồng ý. Người làm cha mẹ, ai cũng muốn con của mình không phải lo lắng hãi hùng, nếu để cho Triệu Nhã biết có người muốn giết cô ấy, thì cô ây nhất định sẽ rất lo lắng, cho nên Diệp Khiêm khẳng định Triệu Thiên Hào nhất định sẽ phối hợp với hắn. Đương nhiên, đợi tí nữa Diệp Khiêm cần phải cho hắn cái ám chỉ, miễn cho hắn đến lúc đó lại trở tay không kịp.
Chương trình học buổi sáng rất nhanh đã học xong, Diệp Khiêm dù sao cũng không có học được cái gì, cả tiết học đều là cùng Triệu Nhã huyên thuyên nói chuyện. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, bạn cùng lớp lập tức giống như bộ dáng vừa tỉnh ngủ dậy. Đương nhiên, bọn họ nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt lâu như vậy, nên cũng mệt mỏi.
Ánh mắt của Diệp Khiêm tùy ý nhìn xung quanh một chút, ngạc nhiên phát hiện trong lớp học lại có người quen cũ. Hiển nhiên đối phương cũng nhìn thấy hắn, nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Tuy hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng Diệp Khiêm cảm giác được sát ý trong ánh mắt hắn rất rõ ràng. Khóe miệng của Diệp Khiêm bỗng nhiên hiện lên nụ cười tà tiêu chí, cho dù đối phương dựa vào thực lực hay thế lực thì Diệp Khiêm cũng không để đối phương vào mắt, không phải chỉ là con của phó bí thư thị ủy sao.
Tần Nguyệt thu thập xong giáo án của cô, liền cất bước đi ra ngoài, lúc đến cửa ra vào phòng học thì ngừng lại, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp Khiêm, anh đi theo tôi một chút."
Diệp Khiêm nở nụ cười, quay đầu nói với Triệu Nhã: "Vợ ngoan, ông xã đi một chút sẽ trở lại, nhớ chờ ông xã nha."
Nhìn thấy Diệp Khiêm cười, Triệu Nhã không khỏi có chút sửng sốt, trong nội tâm âm thầm nghĩ: "Tiểu tử này kỳ thật cũng đẹp trai nha." Bất quá sau khi nghe những lời Diệp Khiêm nói, Triệu Nhã lập tức giận dữ, muốn nhào tới cắn Diệp Khiêm thêm lần nữa, lúc nhìn lại thì thấy tên tiểu tử này đã đi đến cửa ra vào phòng rồi, cô chỉ có thể ở đó tức giận dậm chân mà thôi, lầm bầm lầu bầu nói: "Đồ lưu manh, bổn tiểu thư nhất định sẽ không để yên cho anh."
Diệp Khiêm hấp tấp đi theo bên cạnh Tần Nguyệt, cũng không nói chuyện, chỉ một mực nhìn cô mỉm cười. Tần Nguyệt kỳ thật cũng đã sớm quen bị các nam nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm rồi, lúc còn đi học thì có ít nhất 10 cặp mắt như vậy nhìn cô, bất quá hôm nay cô lại có cảm giác không được tự nhiên khi bị Diệp Khiêm nhìn. Xác thực mà nói, có lẽ có chút chột dạ, hoặc là có chút khẩn trương, dù sao thì trong nội tâm rất mâu thuẫn. Cô giận dữ quay đầu lại, thì lại phát hiện con mắt của tên tiểu lưu manh này rất sáng, ánh mắt cũng rất thanh tịnh, không giống như ánh mắt của những nam nhân có ham muốn chiếm giữ vô cùng mãnh liệt, không khỏi có chút thất thần. Có chút sửng sốt, Tần Nguyệt vậy mà không có phẫn nộ và lạnh lùng, mà rất bình tĩnh hỏi: "Anh nhìn cái gì đó?"
Diệp Khiêm cũng bị biểu hiện của Tần Nguyệt khiến cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô vậy mà quên nói chuyện.
Tần Nguyệt cũng bị thái độ của Diệp Khiêm khiến cho cô có chút không hiểu thấu, còn cho là trên người hay trên mặt có cái gì, mờ mịt cúi đầu nhìn nhìn, lại duỗi tay ra sờ lên trên mặt, cũng không có phát hiện cái gì. Lập tức cảm thấy tên tiểu lưu manh này lại đang đùa nghịch mình, thật đúng là cẩu không đổi được ăn phân, lông mày có chút nhíu lại, ngữ khí của Tần Nguyệt trở nên lạnh như băng, nói: "Anh không nghe thấy tôi đã nói với anh lời gì sao?"
Nữ nhân trở mặt như lật sách, tuy Diệp Khiêm tạm thời vẫn chưa thích ứng với việc Tần Nguyệt nhanh chóng trở mặt như vậy, nhưng dựa vào tố chất tâm lý của lính đánh thuê, rất nhanh ổn định tâm tình của mình, cố ý giả trang ra một bộ dạng mờ mịt hỏi: "À? Vừa rồi cô nói chuyện với tôi sao? Ách, thật không có ý tứ, vừa rồi thất thần, không nghe thấy, vừa rồi cô nói cái gì vậy?"
Tần Nguyệt đối với bộ dạng lưu manh của Diệp Khiêm thật sự có chút bó tay rồi, đánh lại không thể đánh, mắng hắn thì da hắn dầy nên cũng không sợ, bất đắc dĩ lắc đầu, Tần Nguyệt hỏi: "Tôi hỏi anh làm gì mà nhìn tôi chăm chú như vậy gì?"
"Ah, tôi có cảm giác giống như là tôi đã gặp cô ở đâu rồi" Diệp Khiêm nói.
"Đã gặp tôi ở đâu? Còn không phải là vừa rồi tại văn phòng chủ nhiệm Hoàng sao." Tần Nguyệt nói.
"Không phải, tôi nói là trước đây!" Diệp Khiêm gãi gãi đầu, giống như thật sự đang cố gắng suy nghĩ.
Tần Nguyệt bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Diệp Khiêm, anh cũng đừng cùng tôi giả bộ, phương pháp tán gái giống như anh đã lỗi thời rồi. Tôi rất nghiêm túc nói cho anh biết, tôi không muốn anh trở thành một kẻ hư đốn, cho nên tôi hi vọng anh sau này hãy khiêm tốn một chút. Nếu không, thì vẫn là câu nói kia, chỉ cần anh phạm sai lầm gì thì tôi nhất định lập tức cho anh xéo đi."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Sao có thể chứ, về sau lúc cô lên lớp tôi nhất định sẽ nghiêm túc nghe giảng bài, cam đoan không quấy rối."
Thấy Diệp Khiêm biết lỗi nhận sai, Tần Nguyệt ngược lại đối với tên tiểu lưu manh này có cảm giác khá hơn một chút, tựa hồ cũng không có giống như lúc vừa gặp mặt khiến cho người ta chán ghét. Nhẹ gật đầu, Tần Nguyệt nói: "Chẳng những là tôi, mà những giáo viên khác cũng giống như vậy."
"Dạ dạ, tất nhiên, tôi cam đoan làm một học sinh tốt, cố gắng tranh thủ học thật giỏi để được ở lại trường học, đảm nhiệm dạy dỗ học sinh." Diệp Khiêm hồ ngôn loạn ngữ nói.
"Anh cũng muốn làm giáo viên?" Tần Nguyệt nghi hoặc nhìn Diệp Khiêm hỏi.
Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Nói đùa, Cô xem cái đức hạnh này của tôi nếu như tôi dạy học thì còn không dạy hư học sinh ah."
Tần Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Sau khi đến văn phòng, Tần Nguyệt mở cửa đi vào trước, nói với Diệp Khiêm "Vào đi", sau đó đi đến bàn làm việc ngồi xuống. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, trong nội tâm kinh ngạc thầm nghĩ: "Hiện tại đãi ngộ của giáo viên đều tốt như vậy sao? Mỗi người đều có văn phòng riêng?"