Chương 41: Tướng Vợ Chồng

Kỳ thật lúc ở văn phòng của chủ nhiệm Hoàng, Diệp Khiêm nhìn thấy trên bàn của hắn đặt hồ sơ học sinh, mà hồ sơ của Triệu Nhã trùng hợp bị đặt ở phía trên nhất, cho nên Diệp Khiêm đã sớm biết rõ nha đầu bên cạnh chính là Triệu Nhã. Bất quá, cô làm hại hắn lo lắng lâu như vậy, không hảo hảo trêu chọc cô, thì chẳng phải là thua thiệt lớn sao, ai kêu cô rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, còn làm hại hắn cho rằng cô là khủng long.

"Cái gì?" Triệu Nhã sau khi nghe Diệp Khiêm nói vậy, kinh ngạc lớn tiếng rống lên. Nhìn Diệp Khiêm từ trên xuống dưới lần nữa, đánh giá một phen, quả thực là "Giật nảy mình" a, ánh mắt của phụ thân cô sẽ không kém như vậy chứ? Hàng năm thanh niên tài tuấn, phú gia công tử đến nhà cô cầu hôn nhiều không kể xiết, tuy toàn bộ đều bị Triệu Thiên Hào cự tuyệt, nhưng bây giờ lại đem cô gả cho một kẻ nhà quê như vậy, ba cô có phải đã uống lộn thuốc hay không? Triệu Nhã cảm giác cô phải mau chóng tìm ba của mình hỏi rõ chuyện này mới được, hay nói giỡn, muốn đem cô gả cho một tên tiểu tử như vậy, sau này cô làm sau còn dám gặp người khác. Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Khiêm thế này, về sau cô như thế nào dám mang hắn đi ra ngoài gặp người khác a, nếu như bị những tỷ muội của cô biết, thì còn không cười chết cô sao.

Nhất thời không thể khống chế được, âm thanh của Tiệu Nhã có chút lớn, lập tức lại đem toàn bộ ánh mắt trong lớp hấp dẫn tới. Triệu Nhã vốn là hoa hậu giảng đường, nam sinh theo đuổi cô rất nhiều, nghe thấy tiếng kêu của cô tự nhiên phản ứng của bọn hắn cũng khá lớn. Nguyên một đám ánh mắt cừu hận toàn bộ tập trung vào Diệp Khiêm, không thể nghi ngờ bọn họ là cho rằng Diệp Khiêm, tên gia súc này nhất định đã làm ra chuyện gì không bằng cầm thú, nếu không cô ấy làm sao lại có phản ứng lớn như vậy. Thật sự là người già nhưng tâm không già a, lớn tuổi như vậy rồi mà còn muốn trâu già gặm cỏ non, những nam sinh này hận không thể lập tức bổ nhào qua đem Diệp Khiêm hung hăng đánh cho tàn phế.

Tần Nguyệt càng tức giận không thôi, Diệp Khiêm tạo cho cô ấn tượng vốn không tốt, ai biết ngày đầu tiên đi học lại không ngừng nháo sự ở trên lớp học, trước là không hiểu tại sao hắn kêu to, sau lại không hiểu hắn đã làm gì mà Triệu Nhã phải kêu to, đây quả thực quá không đem cô để vào mắt nha. Hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, Tần Nguyệt gần như quát: "Diệp Khiêm, xin chú ý đây là lớp học, nếu như anh không muốn nghe thì mời anh đi ra ngoài." Tuy Tần Nguyệt làm giáo viên thời gian cũng không dài, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền ở lại trường học đảm nhiệm dạy, nhưng cũng làm 2 năm rồi, người nháo sự trên lớp học giống Diệp Khiêm cô còn chưa có gặp qua, hơn nữa cô có thái độ gần gũi với học sinh, cho dù có một vài nam sinh ngẫu nhiên làm chút ít mờ ám, cô cũng sẽ không nổi giận. Cũng không biết hôm nay cô bị làm sao, vậy mà lại có phản ứng lớn như vậy. Bản thân Tần Nguyệt cũng không rõ, giải thích duy nhất chính là do tên tiểu lưu manh Diệp Khiêm quá khốn kiếp.

Diệp Khiêm vẻ mặt người vô tội nhìn Tần Nguyệt, cười khổ nói: "Không phải tôi a, oan uổng cho tôi quá, so Đâu Nga còn oan hơn. Cô ấy lớn tiếng kêu to đâu có chuyện gì liên quan gì tới tôi a?"

"Không phải anh thì là ai? Anh làm cho người ta tinh thần thác loạn, còn nói vô duyên vô cớ kêu to?" Tần Nguyệt phẫn nộ quát, hồn nhiên quên thân phận giáo viên của mình.

Diệp Khiêm ngơ ngác nhìn Tần Nguyệt, cắn răng, nói: "Đúng, là tôi sai, tôi là súc sinh, tôi không bằng cầm thú, được chưa?"

Tần Nguyệt thật không ngờ Diệp Khiêm cũng dám tranh luận, mà lại còn dùng giọng điệu lưu manh dể tranh luận, làm cho cô tức giận khiến cho toàn thân không khỏi khẽ run lên. Nhớ tới thân phận giáo viên của mình, cô cũng không tiện cùng một tiểu lưu manh tranh luận, Tần Nguyệt cắn răng nói: "Diệp Khiêm, sau khi tan học đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn nói chuyện với anh."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, sau đó ha ha cười nói: "Đúng, đúng, tôi nhất định sẽ đi, tôi cũng muốn cùng cô hảo hảo nói chuyện." Diệp Khiêm cố ý đem "Nói chuyện" hai chữ tăng thêm ngữ khí, khiến cho cả câu nói lộ ra có chút mập mờ.

Tần Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, lười cùng tên tiểu lưu manh này tiếp tục dây dưa, quay đầu tiếp tục dạy học.

Ánh mắt Tần Nguyệt vừa rời khỏi, Triệu Nhã liền trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, nhỏ giọng hỏi: "Diệp Khiêm, anh nói rõ ràng cho tôi, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

Diệp Khiêm cố ý giả một bộ dạng kinh ngạc nhìn Triệu Nhã, hỏi: "Thật là anh không rõ, em kích động như vậy làm cái gì. Thời đại bây giờ yêu nhau tự do, coi như là cha của Triệu Nhã hứa gả cô ấy cho anh, thì em cũng có thể cùng anh cạnh tranh công bình nha. Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không lấy ba của cô ấy ra uy hiếp cô ấy. Hơn nữa, anh còn không biết cô nương kia lớn lên dạng gì, không chừng là khủng long kỷ Jura, nếu thật là như thế, thì anh sẽ trực tiếp sẽ đem cô ấy tặng cho em."

"Anh mới là khủng long kỷ Jura, anh cho tôi là cái gì, muốn cho ai thì cho, anh cho rằng tôi là đồ vật hả." Triệu Nhã phẫn nộ nói.

Diệp Khiêm giả trang ra một bộ dáng mờ mịt, nói: "Anh cũng không có nói gì đụng tới em nha, người mà anh nói là Triệu Nhã."

"Tôi chính là Triệu Nhã." Triệu Nhã cũng không hiểu rõ, cô rõ ràng rất chán ghét tên hỗn đản này, nhưng khi nghe hắn nói muốn đem cô tặng cho người khác, thì trong nội tâm của cô cảm thấy có chút không thoải mái.

"À? Em là Triệu Nhã?" Diệp Khiêm cố ý kinh ngạc há to mồm, nói, "Em chớ nên trêu chọc anh a, em xinh đẹp như vậy sao có thể là Triệu Nhã được? Đừng đùa nữa."

"Ai trêu chọc anh, tôi chính là Triệu Nhã, anh không tin thì cứ gọi điện thoại hỏi cha tôi a." Triệu Nhã nói.

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, híp đôi mắt cao thấp đánh giá cẩn thận cô từ trên xuống dưới. Triệu Nhã bị hắn dùng ánh mắt mê đắm nhìn mình, khiến cho toàn thân cô có chút không được tự nhiên, không hiểu sao lại sinh ra một tia sợ hãi, hỏi: "Anh. . . Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm xằng bậy, tôi là cao thủ Taekwondo lục đẳng."

Diệp Khiêm chậc chậc lưỡi, nói: "Vẫn thật không nghĩ tới nguyên lai em lại xinh đẹp như vậy, dáng người này, chậc chậc, chỗ nên to thì to, nên nhỏ thì nhỏ, sớm biết như vậy anh liền trực tiếp cùng cha em thương lượng đem em rước về nhà."

Nghe Diệp Khiêm khen mình xinh đẹp, Triệu Nhã không khỏi có chút đắc ý, nữ nhân nào không thích người khác nói mình xinh đẹp, dù cho nữ tử xinh đẹp như Triệu Nhã cũng không ngoại lệ. Bất quá tên gia súc trước mặt này lại là vị hôn phu mà ba cô tìm cho cô, trong nội tâm Triệu Nhã lập tức cảm thấy không thoải mái. Hung hăng liếc Diệp Khiêm, nói: "Anh đừng mơ tưởng, tôi sẽ không gả cho anh, ai đáp ứng anh, thì anh cứ đi tìm người đó."

Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: "Nhã nhi, em hãy cẩn thận nhìn xem, em không biết là chúng ta rất có tướng vợ chồng sao?" Diệp Khiêm vừa nói vừa nghiêm trang đem mặt đưa tới.