Chương 43: Duyên Phận

"Ngồi đi!" Tần Nguyệt nhìn thấy Diệp Khiêm sững sờ, nói.

Diệp Khiêm đương nhiên không tin đãi ngộ của lão sư hiện tại sẽ tốt như vậy, mặc dù nói so với trước kia thì đã khá hơn rất nhiều, nhưng cũng không đến mức mỗi người đều có văn phòng riêng, cho nên, Diệp Khiêm phỏng đoán cô gái này có lai lịch cũng không có đơn giản như vậy, không chừng còn có hậu trường lớn, nếu không tại sao có thể có đãi ngộ như vậy ah. Nghe được lời Tần Nguyệt nói, Diệp Khiêm phục hồi tinh thần lại, ngồi xuống trên cái ghế đối diện cô.

"Diệp Khiêm, tôi hi vọng anh hiểu rõ, mặc kệ anh cùng Hoàng chủ nhiệm có quan hệ gì, thì anh đã đến lớp học của tôi, như vậy anh phải tuân thủ quy củ của tôi." Tần Nguyệt rất nghiêm túc nói.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, vốn định nói mình cùng Hoàng chủ nhiệm không có quan hệ gì, nhưng nghĩ nghĩ lại, nói ra cũng vô dụng. Vì vậy kiên định nhẹ gật đầu, nói: "Chuyện này tôi hiểu, tại địa bàn của cô thì theo như quy củ của cô xử lý a."

Tần Nguyệt không khỏi sửng sốt, nghe cách nói chuyện của Diệp Khiêm có cảm giác giống như là những tên du côn lăn lộn trên đường, cái gì mà địa bàn của cô địa bàn của anh. Bất quá nghĩ lại, tiểu tử này vốn là lưu manh, chỉ sợ thường xuyên cùng người trên đường lăn lộn, cho nên nói lời như vậy cũng không có gì quá kỳ quái. Dừng một chút, Tần Nguyệt tiếp tục nói: "Bây giờ nếu anh là học sinh, thì nên có bộ dạng của một học sinh, anh nhìn bộ đồ anh đang mặc xem? Quả thật chẳng ra gì hết."

Diệp Khiêm cúi đầu nhìn bộ quần áo của hắn, xác thật không phải là đồ mà học sinh nên mặc. Hắn về nước không lâu, cũng không có thời gian đi mua quần áo, ngoại trừ hai bộ đồng phục bảo an, thì chỉ còn lại bộ đồ này. Quần là quần của quân đội nước Mỹ, trên thân mặc áo T-shirt đã bạc màu, chân mang một đôi giày dã chiến, bộ quần áo được mặc trong thời gian dài nên trông có vẻ cũ kỹ bạc màu. "Ách, kỳ thật không nói gạt cô, tôi chỉ có một bộ quần áo này." Diệp Khiêm nói.

"Anh một năm bốn mùa đều chỉ mặc một bộ đồ này?" Tần Nguyệt kinh ngạc hỏi. Nữ nhân yêu sạch sẽ như cô, sẽ không mặc một bộ đồ hai ngày, chớ nói chi là một năm bốn mùa đều mặc có một bộ.

"Ách, cũng không phải vậy. Tôi vừa từ nước ngoài trở về, đi quá vội vàng cho nên không có mang theo quần áo, sau khi trở về lại không có thời gian đi mua, cho nên đành phải tạm thời chấp nhận một chút." Diệp Khiêm chi tiết hồi đáp.

"Anh ở nước ngoài về? Quốc gia nào?" Tần Nguyệt hỏi.

"Vùng Trung Đông." Diệp Khiêm hồi đáp.

"Vùng Trung Đông? Anh ở đó làm cái gì? Đi học?" Tần Nguyệt kinh ngạc hỏi. Cô thế nhưng mà nghe nói chỗ đó thường xuyên phát động chiến tranh, vốn tưởng rằng Diệp Khiêm sẽ ở Châu Âu hay nước Mỹ, nơi nào nghĩ tới hắn trước kia vậy mà lại ở vùng Trung Đông.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Chỗ đó tương đối loạn, cho nên dễ kiếm tiền."

Tần Nguyệt mê hoặc đánh giá Diệp Khiêm, cô phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu người nam nhân trước mặt này. "Anh cũng đã có việc làm, vậy tại sao bây giờ lại nghĩ tới chuyện đi học lại?" Tần Nguyệt hỏi.

Diệp Khiêm chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì. Đối với chuyện giả bộ trang bức, Diệp Khiêm vẫn còn có chút nghiên cứu, loại giả bộ động tác u buồn thường thường đối với nữ nhân có lực sát thương rất lớn. Thở dài thật sâu, Diệp Khiêm nói: "Tôi là cô nhi, từ nhỏ không biết cha mẹ mình là ai, dựa vào ăn xin mà sống, nơi ngủ chính là vòm cầu, ăn là canh thừa cơm lạnh. Về sau được một người hảo tâm thu dưỡng, từ đó tôi mới cái gì gọi là nhà. Thế nhưng mà, người thu dưỡng tôi cũng không phải là người giàu có gì, ông ấy chẳng qua là người lượm rác mà thôi, cho nên căn bản không có tiền để cho tôi đi học. Nếu như không có ông ấy, thì chỉ sợ tôi đã sớm chết đói đầu đường rồi, tuy ông ấy nghèo, nhưng lại cho ta biết thế nào là gia đình ấm áp. Tám năm nay tôi một mực xông xáo ở bên ngoài, không tính là có thành tựu gì, nhưng cũng không đến mức đói ăn đói mặc, cho nên muốn tìm lại những thứ lúc trước không thực hiện được. Sân trường đai học là địa phương tôi tha thiết mơ ước, dù chỉ có thể ở chỗ này học một ngày, thì cũng coi như là không có gì tiếc nuối."

Hắn cũng không có nói dối với Tần Nguyệt, hơn nữa đây cũng là lời thật lòng của hắn, hắn cũng không cần phải nói dối. Huống chi, hắn cũng không cho rằng đây chuyện mất mặt gì.

Nghe xong lời Diệp Khiêm nói Tần Nguyệt có chút thất thần, cô làm sao có thể tưởng tượng có cuộc sống như vậy. Từ nhỏ, cô đã là thiên kim đại tiểu thư, nâng ở lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, cô không thể tưởng tượng ra cảnh một đứa bé nhỏ tuổi giống như cô ở bên đường ăn xin là như thế nào. Cô thật không ngờ Diệp Khiêm lại có cố sự như vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Khiêm, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: "Có lẽ, anh ấy không hề giống mình tưởng tượng a." Tuy cô không biết Diệp Khiêm làm thế nào để sống, nhưng cô cảm thấy quá trình này nhất định là rất gian nan, dù sao một người chỉ với hai bàn tay trắng, không có bất cứ quan hệ nào muốn ở trong xã hội như bây giờ làm ra thành tích cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhìn thấy tuổi và sự thành thục của hắn không tương xứng, Tần Nguyệt nhịn không được có chút mất đi phương hướng, âm thầm thầm nghĩ: "Trên người anh ấy nhất định đã xãy ra chuyện gì đó."

Diệp Khiêm quay đầu, ha ha nở nụ cười, nói: "Không có ý tứ, đã để cho cô nghe tôi lải nhải."

Tần Nguyệt lắc đầu, nói: "Bây giờ anh đã có cơ hội như vậy, tôi hi vọng anh phải biết quý trọng. Thời gian học đại học không dài, tôi nghĩ anh cũng không muốn lãng phí như vậy a?"

Diệp Khiêm cười nhạt một chút, nói: "Cảm ơn cô. Tôi cũng nói thật cho cô biết, tôi cũng sẽ không ở chỗ này thời gian quá dài, việc học này chỉ là muốn hoàn thành giấc mộng của mình mà thôi. Dù sao, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện chờ tôi giải quyết, tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn làm." Diệp Khiêm cũng không biết, tại sao mình lại nói nhiều với một người xa lạ như vậy, nếu như nói chỉ bởi vì hảo cảm thì có chút gượng ép rồi, có lẽ giống như hắn nói, hắn đã sớm cùng Tần Nguyệt quen biết, chuyện này, chỉ sợ chính là duyên phận trong truyền thuyết a.

Bỗng nhiên nghe Diệp Khiêm nói không học ở đây lâu, trong nội tâm của Tần Nguyệt vậy mà xuất hiện một tia không nỡ. Lắc lắc đầu, đem ý nghĩ kỳ quái này đuổi ra ngoài, Tần Nguyệt nói: "Anh đã có quyết định của mình, vậy tôi đây cũng không cần phải nói nhiều nữa."

Lúc hai người đang nói chuyện, thì bỗng nhiên cửa ra vào bị người đẩy ra, chỉ thấy một gã thanh niên trẻ tuổi đang cầm một bó hoa tươi đi đến. Sau khi nhìn thấy Tần Nguyệt, khuôn mặt lập tức tươi cười, nói: "Nguyệt Nguyệt, tan học rồi à? Anh có thể mời em một bữa cơm không?"

Lông mày của Tần Nguyệt có chút nhíu lại, trên mặt biểu lộ sự chán ghét rõ ràng. Lạnh lùng lườm người mới tới, Tần Nguyệt nói: "Đặng Thành Long, chẳng lẽ một điểm lễ phép anh cũng không hiểu sao? Không biết gõ cửa sao? Còn có, xin gọi đầy đủ tên của tôi, chúng ta còn không có quen thuộc đến tình trạng như vậy."

Đặng Thành Long xấu hổ sửng sốt, bất quá rất nhanh lại tươi cười, nói: "Được được, anh gọi em là Tần Nguyệt? Tần Nguyệt, nhà hàng anh đã đặt xong, xe thì ở dưới lầu, em sẽ đi ăn cơm với anh chứ?"