Sau đó Diệp Khiêm chào tạm biệt bọn người Giao Tuấn Sinh, leo lên xe của thư ký Triệu Thiên Hào tên là Hồ Ca, chạy đến học viện ngoại ngữ. Đối với Triệu Thiên Hào mà nói, Diệp Khiêm chẳng qua là người xa lạ, tuy Triệu Thiên Hào tin tưởng Diệp Khiêm là có ý tốt giúp hắn, nhưng vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hắn vẫn vụng trộm phân phó Hồ Ca điều khiển bảo tiêu của tập đoàn Thiên Nhai âm thầm bảo hộ con gái của mình. Điểm ấy, Diệp Khiêm cũng không biết, chỉ là, nhớ tới ước mơ được đi học của mình, Diệp Khiêm cảm thấy có chút buồn cười. Vừa rồi Hồ Ca nói với hắn, muốn an bài hắn vào trường học cùng lớp với Triệu Nhã, chuyện này làm cho Diệp Khiêm có chút kinh hãi. Mà Hồ Ca lại cười nói, như vậy là để tiện cho công tác của Diệp Khiêm sau này. Diệp Khiêm ngẫm lại thấy cũng đúng, cho nên cũng không có phản đối.
"Em ấy có xinh đẹp hay không?" Diệp Khiêm đột nhiên hỏi.
Hồ Ca hơi sững sờ, vội vàng trả lời: "Xinh đẹp, tất nhiên là xinh đẹp!" Hay nói giỡn, cho dù Triệu Nhã lớn lên xấu như quỷ, hắn cũng không dám nói không xinh đẹp ah.
"Tính tình như thế nào? Dễ dàng ở chung không?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
"Ách, cái này... Tiểu thư con nhà già, tính tình đều sẽ có chút ngang ngược kiêu ngạo, bất quá tổng thể mà nói, tiểu thư rất dễ dàng ở chung và rất thiện lương." Hồ Ca nói.
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, sau khi nghe Hồ Ca nói, Diệp Khiêm cảm thấy chuyện này không dễ làm. Hắn không tin Triệu Nhã là người dễ dàng ở chung, theo hắn nghĩ Triệu Nhã là người có tính tình ngang ngược kiêu ngạo. Hắn đúng là tự tìm phiền tối cho bản thân, đang yên lành làm bảo an thì không chịu, vô duyên vô cớ ôm chuyện này vào thân, thật sự là tự mua dây buộc mình a.
Bất quá chì cần là người mà Diệp Khiêm xem thấy đáng giúp, thì coi như là xông pha khói lửa cũng không có vấn đề gì, huống chi chỉ giúp hắn bảo hộ một đứa con gái mà thôi.
Đến trước cổng trường học, Hồ Ca dừng xe lại, vừa đúng lúc tan học. Nhìn thấy từng tốp sinh viên nhốn nháo hướng căn tin đi đến, Diệp Khiêm thậm chí có chút ít ngây dại. Đúng vậy a, hắn đã từng mơ ước cuộc sống như vậy, vui chơi thỏa thích không phải lo lắng chuyện gì.
Hồ Ca nói: "Diệp tiên sinh, tôi đã giúp anh sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi, anh cứ trực tiếp đi đến phòng giáo vụ của trường học đưa tin là được rồi. Học cùng lớp với đại tiểu thư, như vậy thuận tiện cho công tác của anh. Diệp tiên sinh, còn có vấn đề gì hay không?"
Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi: "Anh không giới thiệu thì làm sao tôi biết ai là đại tiểu thư?"
Hồ Ca cười cười nói: "Chuyện này sao. Anh chỉ cần vô lớp học thì sẽ biết liền."
Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn Hồ Ca, hình như hắn có vẻ rất sợ gặp Triệu Nhã, chẳng lẽ nha đầu kia lớn lên rất khó coi?. Suy nghĩ thật lâu, Diệp Khiêm cười cười, nói: "Tôi thấy hay là gọi điện thoại cho Triệu tiên sinh, để cho ông ấy đổi người khác đến đây. Ừ... Thiết Trụ, đổi Triệu Thiết Trụ đến đây nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Hồ Ca ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên không rõ vì cái gì hắn đột nhiên muốn cải biến chủ ý.
Nói xong, Diệp Khiêm thật sự gọi điện thoại cho Triệu Thiên Hào, đem chuyện này nói đơn giản một chút, Triệu Thiên Hào ngược lại cũng không có ý kiến gì. Dù sao, Diệp Khiêm lần này tới hỗ trợ là vì hắn thích mà thôi, cho dù hiện tại Diệp Khiêm rời đi không làm, thì Triệu Thiên Hào cũng không thể trách được. Chỉ là, trong nội tâm Triệu Thiên Hào rất kinh ngạc vì cái gì Diệp Khiêm bỗng nhiên cải biến chủ ý? Bất quá hắn cũng không có nói ra.
Diệp Khiêm nói Triệu Thiên Hào đem điện thoại giao cho Triệu Thiết Trụ, sau khi nghe được tiếng của Triệu Thiết Trụ, Diệp Khiêm cười cười, nói: "Thiết Trụ, tôi thương lượng với anh chuyện này."
"Chuyện gì anh nói đi!" Triệu Thiết Trụ sảng khoái nói.
"Anh bây giờ còn chưa có bạn gái phải không?" Diệp Khiêm hỏi.
Triệu Thiết Trụ sửng sốt, không hiểu lúc này Diệp Khiêm đột nhiên hỏi vấn đề này để làm gì, bất quá vẫn trung thực trả lời: "Không có a, thế nào hả? Có phải anh tính giới thiệu cho tôi em nào hả?"
"Chính xác, anh đã đoán đúng." Diệp Khiêm nói, "Tôi không đến không biết a, đến một lần quả thật giật mình, không ngờ trong trường đại học nhiều hot girl đến vậy. Đáng tiếc tôi đã có bạn gái, tôi không thể có lỗi với bạn gái của tôi được, cho nên chuyện tốt này tôi đành giao lại cho anh. Hai người chúng ta đổi chỗ cho nhau, anh tới trường học bảo hộ con gái của Triệu tiên sinh. Đừng nói là tôi không chiếu cố anh a, việc này anh ngàn vạn lần đừng nói với Vạn Xuân Hoa, nếu không anh ấy sẽ đoạt lấy cơ hội này a."
Diệp Khiêm không biết, lúc này Vạn Xuân Hoa đang ở bên cạnh Triệu Thiết Trụ dựng thẳng lỗ tai nghe lén, lúc nghe thấy Diệp Khiêm nói xấu hắn, Vạn Xuân Hoa khinh thường lầm bầm nói: "Khoác lác đi a, đoán chừng là nhìn thấy trong trường học toàn là khủng long, nên mới lừa dối chúng ta a."
Triệu Thiết Trụ ha ha nở nụ cười, nói: "Diệp ca, anh đối với tôi thật tốt, thế nhưng mà những sinh viên có thể vừa ý một gã bảo an như tôi sao?"
"Có thể, đương nhiên có thể. Hơn nữa, anh cũng đến trường đi học, các cô ấy làm sao biết anh làm bảo an, hơn nữa anh đẹp trai như vậy còn sợ không có em nào theo sao. Chờ lúc bọn họ phát hiện anh là bảo an, thì bụng đều lớn lên rồi, nói không chừng liền con cũng đã có, hối hận cũng không còn kịp ah." Diệp Khiêm nghe xong Triệu Thiết Trụ nói thấy có hi vọng, vì vậy càng nói thêm khoa trương.
Hồ Ca đứng ở một bên mồ hôi chảy đầy đầu, tiểu tử này quả thật là lưu manh, cũng không biết Triệu chủ tịch tại sao lại vừa ý tiểu tử này.
"Hắc hắc, tôi biết rõ mình rất tuấn tú." Triệu Thiết Trụ đắc ý nói, "Bất quá những em hot girl thường nói đẹp trai cũng không thể đem làm cơm ăn, phải có tiền mới được, đáng tiếc tôi lại không có tiền."
"Chỉ một phần nào đó mà thôi, trong trường đại học này có rất nhiều tiểu thư nhà giàu, cũng có rất nhiều hot girl không ham hư vinh, các cô ấy cảm thấy tình cảm so với tiền tài càng trọng yếu hơn. Anh cứ yên tâm đi, tôi còn có thể lừa anh sao. Nếu như anh không đáp ứng, thì sau này anh có cầu tôi đổi, thì tôi cũng sẽ không bao giờ đổi cho anh." Diệp Khiêm có chút sốt ruột rồi, Triệu Thiết Trụ gần đây trung thực, như thế nào lại khó lừa dối như vậy.
Triệu Thiết Trụ nở nụ cười, nói: "Diệp ca, anh đừng lừa dối tôi nữa, tôi không đi."
"Đcm!" Diệp Khiêm phiền muộn, cứ tưởng có thể dễ dàng lừa gạt Triệu Thiết Trụ, ai ngờ tiểu tử này nguyên lai là ngoài mặt trung thực, bên trong lại tinh ranh như cáo. Chuyện tới nước này thì Diệp Khiêm cũng đành chịu, hắn đường đường là thủ lãnh Nanh Sói chẳng lẽ lại sợ một tiểu nha đầu? Mình nhất định phải bình tĩnh, cho dù xuất hiện trước mặt mình là một con khủng long nữ, thì mình cũng sẽ đem nó tưởng tượng thành Điêu Thuyền.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm mở cửa xe đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn cổng trường học viện ngoại ngữ, lẩm bẩm nói: "Sẽ không thật sự là công viên kỷ Jura chứ?"