Chương 36: Ai Là Độc Thủ Phía Sau Màn

"Tôi muốn các anh giúp tôi bảo hộ vị Triệu tiên sinh này ba ngày, trong vòng 3 ngày không thể để cho ông ấy bị bất luận tổn thương gì." Diệp Khiêm nói thẳng ra.

Giao Tuấn Sinh quay đầu nhìn Triệu Thiên Hào, nói tiếp: "Đối thủ là ai?"

Diệp Khiêm nói ra: "Tập đoàn sát thủ quốc tế, thành viên tổ chức Thất Sát."

Giao Tuấn Sinh có chút ngẩn người, lúc còn trong quân đội Giao Tuấn Sinh đã từng nghe qua danh tiếng của tổ chức Thất Sát này, cũng biết bảy tín điều của Thất Sát, không khỏi đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Triệu Thiên Hào, hiển nhiên là hoài nghi Triệu Thiên Hào không phải là người tốt, nếu không thành viên tổ chức Thất Sát tại sao phải giết hắn? Bất quá hắn cũng không có nói ra, Diệp Khiêm đã mở miệng nhờ hắn hỗ trợ, hơn nữa hắn cũng đã đáp ứng, nếu như bây giờ lại nuốt lời, thì có chút không ổn a.

"Móa, Triệu tiên sinh, ông làm nghề gì? Như thế nào lại đắc tội người lợi hại như vậy?" Vạn Xuân hoa nói. Hắn chưa từng nghe nói qua tập đoàn sát thủ Thất Sát, nhưng qua lời nói của Diệp Khiêm có thể nghe ra tập đoàn Thất Sát rất lợi hại, dù sao, cũng là tập đoàn sát thủ quốc tế.

Triệu Thiên Hào đối với lời nói của Vạn Xuân Hoa chẳng những không có chút nào trách cứ, ngược lại còn cảm thấy hắn là người sảng khoái. Ha ha cười cười, Triệu Thiên Hào nói: "Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ làm chút ít sinh ý, có thể là trong lúc vô tình đắc tội một số người a, cho nên bọn họ mới mời sát thủ đến ám sát tôi."

Mặc dù Triệu Thiên Hào nói vô cùng bình thản, nhưng cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra, hắn làm khẳng định không phải là tiểu sinh ý gì, nếu không thì đối thủ đã không mời tổ chức sát thủ quốc tế rồi? Tuy trong nội tâm bọn họ đều hiểu rỏ, nhưng bọn họ đều không có nói ra.

"Diệp Khiêm, anh yên tâm đi, chỉ cần tôi còn sống, thì Triệu tiên sinh tuyệt đối sẽ không mất một sợi lông nào." Giao Tuấn Sinh kiên định nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Triệu tiên sinh tôi giao lại cho các anh." Sau đó quay đầu nhìn Triệu Thiên Hào nói: "Triệu tiên sinh, đối với chuyện lần này, ông có cái nhìn gì không, cảm thấy ai là người có khả năng mướn sát thủ ám sát ông lớn nhất? Nếu như không biết rõ đối thủ là ai, chỉ biết phòng ngự, thì chỉ sợ làm nhiều công ít a. Nếu như biết rõ đối thủ là ai, thì sẽ có thể chuẩn bị tốt hơn."

Triệu Thiên Hào trầm ngâm một lát, nói: "Tôi cũng không phải rất xác định, nhưng khả năng lớn nhất chính là tập đoàn Thanh Vân, tiếp theo là tập đoàn Phi Tường. Bọn họ là đối thủ cạnh tranh của công ty tôi , trừ bọn họ ra, tôi thật không nghĩ ra còn có người nào khác."

"Triệu tiên sinh chuẩn bị làm thế nào?" Diệp Khiêm hỏi.

"Hiện tại còn chưa xác định đến cùng là người nào, cho nên tạm thời chỉ có thể phòng thủ. Bất quá, Triệu Thiên Hào tôi cũng không phải là người dễ bị khi dễ như vậy, hừ, khoản nợ này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ từ từ tìm bọn họ tính toán." Triệu Thiên Hào lạnh lùng nói.

Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "NếuTriệu tiên đã có tâm lý nắm chắc thì tôi cũng không muốn nói nhiều nữa."

Triệu Thiên Hào nhẹ gật đầu, nói: "Diệp Khiêm, con gái của tôi, tôi xin giao lại cho cậu, tôi tin tưởng cậu sẽ không để cho tôi thất vọng."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, cảm giác lời nói của Triệu Thiên Hào thật giống như là muốn đem con gái của hắn gả cho mình. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tôi muốn tư liệu của con gái ông , cùng với tư liêu của tập đoàn Thanh Vân và tập đoàn Phi Tường, càng sớm càng tốt"

"Không có vấn đề, tôi sẽ gọi điện thoại cho thư ký của tôi, để cho anh ấy chuẩn bị." Triệu Thiên Hào nói xong, lập tức gọi điện thoại cho thư ký của hắn, để cho thư ký lập tức mang đến những thứ mà Diệp Khiêm cần.

Không có bao lâu, thư ký của Triệu Thiên Hào liền lái xe tới, là một chàng trai tuổi không lớn lắm, không đến 30 tuổi, đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng. "Chủ tịch, đây là đồ vật ngài cần." Thư ký lấy từ trong bọc ra mấy túi văn kiện đưa tới, nói.

Triệu Thiên Hào gật đầu, tiếp nhận túi văn kiện sau đó đưa cho Diệp Khiêm, nói rõ bên trong từng túi văn kiện chứa tài liệu gì. Diệp Khiêm mở túi hồ sơ con gái của Triệu Thiên Hào ra, nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Triệu tiên sinh, con gái của ông vẫn còn đi học?"

"Đúng vậy a, nó bây giờ đang học ở học viện ngoại ngữ, năm thứ 2, khoa tiếng Pháp. Như thế nào? Có vấn đề gì sao?" Triệu Thiên Hào nhìn thấy Diệp Khiêm kinh ngạc, có chút kinh ngạc hỏi.

"Không có!" Diệp Khiêm lắc đầu, nói. Kỳ thật, Diệp Khiêm đối với cuộc sống đại học vẫn luôn mơ ước, lúc trước bởi vì nguyên nhân gia đình nên hắn chỉ được học hết tiểu học. Về sau tiến vào Nanh Sói, cũng không có cơ hội đi học nữa, hắn chỉ được học một số tri thức chuyên nghiệp. Ví dụ như cấu tạo súng ống, phong tục, ngôn ngữ các nơi vv......

"Tôi sẽ để cho Hồ thư ký giúp cậu an bài. Diệp Khiêm, tôi thật sự rất cám ơn cậu!" Triệu Thiên Hào nói.

Diệp Khiêm cười cười, nói: "Kỳ thật, tôi cũng muốn hỏi, Lạc Nhai chết như thế nào?"

Triệu Thiên Hào trầm mặc một lát, có chút ảm đạm nói: "Lúc trước tôi và Lạc Nhai cùng sáng lập công ty, ban đầu chỉ là một quán nhỏ, từng bước phát triển mà có quy mô như hiện tại. Có một lần, tôi cùng Lạc Nhai đi tới các nước tiểu vương quốc Ả rập đàm phán một số sinh ý, không ngờ lại bị phần tử võ trang địa phương bắt giữ, đòi tiền chuộc một trăm triệu Đô-la. Lúc ấy, phần tử võ trang nhốt Lạc Nhai lại, thả tôi ra, để tôi chuẩn bị tiền chuộc. Một trăm triệu Đô-la a, công ty của chúng tôi mặc dù đã lớn mạnh, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể gom góp nhiều tiền như vậy. Lúc tôi gom góp đủ tài chính chuẩn bị đi chuộc Lạc Nhai, thì lại nghe nói phần tử võ trang kia đã bị quân đội chính phủ cùng tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói liên thủ tiêu diệt, mà Lạc Nhai ở trong lúc chiến đấu thì đã bị phần tử võ trang sát hại. Lạc Nhai là bị tôi hại chết, nếu như lúc đó tôi có thể gom góp tiền chuộc sớm một chút thì có lẽ anh ấy đã không phải chết."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt nhớ lại chuyện này. Lúc ấy hắn chưa phải là người lãnh đạo Nanh Sói, lần nhiệm vụ đó là phối hợp quân đội chính phủ địa phương hành động, tiêu diệt chỗ đóng quân của phần tử vũ trang, nhiệm vụ hoàn thành vô cùng thuận lợi, đám phần tử võ trang kia đều là một đám ô hợp, căn bản không có năng lực phản kháng. Nói như vậy, cái chết của Lạc Nhai, Nanh Sói cũng có một phần trách nhiệm. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có cảm giác áy náy gì, dù sao lúc đó hắn cũng không biết ai là Lạc Nhai, cũng không biết Triệu Thiên Hào. Nói thật, từ trước tới nay Diệp Khiêm đều không phải là loại người có tinh thần trượng nghĩa, hắn chỉ làm việc mà hắn thích, ví dụ như chuyện của Triệu Thiên Hào, Diệp Khiêm hoàn toàn không cần phải xen vào, nhưng hắn cảm thấy Triệu Thiên Hào là người đáng giá kết giao, cho nên hắn nguyện ý giúp. Hơn nữa, chuyện này cũng quan hệ đến vấn đề danh dự của Nanh Sói, Nanh Sói không thể bại bởi Thất Sát.

Nhẹ gật đầu Diệp Khiêm nói: "Triệu tiên sinh, ông yên tâm đi, tôi cam đoan không có bất luận kẻ nào có thể chạm đến con gái của ông. Bất quá, rốt cuộc là ai đối với ông ra tay hung ác, thì ông vẫn nên mau chóng điều tra ra cho thỏa đáng a."

"Tôi sẽ điều tra rõ ràng, Diệp Khiêm, cám ơn cậu rồi." Triệu Thiên Hào nói.