"Đừng tưởng rằng lão tử không biết mày là ai, Đcm, dám xem lão tử là kẻ ngu hả. Tao cho mày biết, tiểu tử, hôm nay tao có tâm tình tốt, không muốn so đo với mày, nếu như mày còn dám gọi tới, thì coi chừng lão tử róc xương lóc thịt mày ra." Trịnh Tân phẫn nộ kêu lên, hoàn toàn không ngờ người đang cùng hắn nói chuyện điện thoại lại là Triệu Thiên Hào.
Triệu Thiên Hào bị Trịnh Tân chửi rủa không khỏi sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng tố chất của công nhân viên chức tập đoàn Thiên Nhai sẽ rất cao, lại không ngờ bên trong bảo ai lại có người như vậy. Phải biết rằng, tuy quyền lợi của bảo an không lớn, nhưng cũng là bộ mặt của tập đoàn Thiên Nhai, bất luận kẻ nào tiến vào tập đoàn Thiên Nhai thì trước tiên phải gặp bảo an, đây chính là đại biểu cho hình tượng của tập đoàn Thiên Nhai. Triệu Thiên Hào lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bấm số điện thoại thư ký của mình.
"Giúp tôi chuyển lời cho Tào Đạt Hoa bộ phận bảo an, bảo anh ấy nói với bộ phận bảo an cho một gã bảo an gọi là Diệp Khiêm được phép nghĩ ba ngày, hãy nói là do tôi đặc biệt phê chuẩn. Còn có, tra một chút người nghe máy ở bộ phận bảo an vừa rồi là ai." Ngữ khí của Triệu Thiên Hào có chút giận dỗi nói.
Thư ký của hắn chưa từng nhìn thấy Triệu Thiên Hào phát hỏa lớn như vậy, không khỏi âm thầm lau mồ hôi, cũng không biết là ai không có mắt chọc tới tổng giám đốc. Liên tục dạ vài tiếng, thì Triệu Thiên Hào đã cúp điện thoại.
Từ trong phòng đi ra, Triệu Thiên Hào nhìn Diệp Khiêm cười cười, nói: "Cậu yên tâm đi, tôi vừa mới gọi điện thoại giúp cậu xin nghỉ phép rồi."
Diệp Khiêm hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Ông giúp tôi xin nghỉ phép?"
Triệu Thiên Hào gật gật đầu, nói: "Đúng vậy a, tôi và lãnh đạo công ty của cậu rất quen thuộc, giúp cậu xin nghỉ phép không có vấn đề gì." Sau đó Triệu Thiên Hào lại nói: "Hiện tại chuyện tôi lo lắng nhất là con gái của tôi, những người kia giết không được tôi, chỉ sợ sẽ đối phó con gái của tôi ah. Diệp Khiêm, cậu có thể giúp tôi đi bảo hộ con gái của tôi hay không, chỉ khi nó an toàn, thì tôi mới có thể buông tay cùng đối thủ đánh cược một lần."
Diệp Khiêm có chút trầm ngâm một lát, nói: "Vậy còn ông?"
Triệu Thiên Hào có chút cười cười, nói: "Chỉ cần tôi về đến nhà, thì bọn họ muốn giết tôi cũng không có dễ dàng như vậy."
Diệp Khiêm trầm mặc một lát, lúc này nếu như có thành viên Nanh Sói ở đây thì mọi chuyện dễ xử lý rồi. Chỉ là, Diệp Khiêm hiện tại còn không muốn cho những thành viên Nanh Sói biết nơi hắn đang ở, mà bây giờ hắn lại không có thể phân thân bảo hộ một lúc hai cha con Triệu Thiên Hào, trong lúc nhất thời Diệp Khiêm còn thật sự có chút khó xử. Diệp Khiêm không có cha, nhưng hắn có thể cảm nhận được tình của một người cha đối với đứa con gái của mình từ trên người Triệu Thiên Hào. Nếu như con gái của của Triệu Thiên Hào xảy ra chuyện gì thì đối với hắn nhất định sẽ là một đả kích không nhỏ. "Triệu tiên sinh, tôi có quen hai người, nếu như bọn họ chịu hỗ trợ, thì tôi cũng có thể đi yên tâm đi bảo hộ con gái của ông." Diệp Khiêm trầm mặc một lát nói.
"Ah? Là ai a?" Triệu Thiên Hào hỏi.
"Bọn họ cũng giống như tôi, cũng là bảo an của tập đoàn Thiên Nhai, thân thủ của bọn họ cũng không tệ." Diệp Khiêm nhớ tới Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ, nói.
"Bọn họ cũng là bảo an của tập đoàn Thiên Nhai?" Triệu Thiên Hào không khỏi lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới nhân viên của công ty hắn vậy mà tàng long ngọa hổ, có nhiều người như vậy mà hắn lại không có phát hiện. Triệu Thiên Hào cũng hiểu rõ, những người này đã cam nguyện làm một gã bảo an bình thường, thì quyền lợi không thể ép bọn họ làm việc được, biện pháp duy nhất là dùng tình nghĩa trói chặt bọn họ lại. Bây giờ nếu như hắn nói ra thân phận của mình, trực tiếp dùng chức vụ áp đặt xuống thì chỉ sợ sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại, hiện tại hắn cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, đem toàn bộ thẻ đánh bạc đặt ở trên người Diệp Khiêm. "Vậy cậu thử xem, nếu như bọn họ không đến thì cũng không sao, tôi cũng có biện pháp bảo vệ mình, chỉ cần con gái của tôi không xảy ra việc gì là tốt rồi." Triệu Thiên Hào nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, gọi điện thoại đến phòng bảo an tập đoàn Thiên Nhai, bắt máy là Vạn Xuân Hoa. Nghe thấy tiếng Diệp Khiêm, Vạn Xuân Hoa liên tục nói: "Diệp ca, ngưu a, mới đi làm một ngày đã xin nghĩ phép, huynh đệ thật bội phục anh quá đi."
Diệp Khiêm biết rỏ đức hạnh của tiểu tử này, chẳng muốn cùng hắn tiếp tục trò chuyện, kêu hắn đem điện thoại chuyển cho Giao Tuấn Sinh. Diệp Khiêm chỉ là nói đơn là có chuyện muốn hắn hỗ trợ, Giao Tuấn Sinh trầm mặc một lát liền đồng ý. Diệp Khiêm liên tục cảm tạ vài tiếng, sau đó lại nói với hắn là kêu Triệu Thiết Trụ đi cùng, tuy Giao Tuấn Sinh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn đáp ứng. Sau khi hẹn địa điểm gặp mặt, Diệp Khiêm lúc này mới cúp điện thoại.
"Bọn họ đã đồng ý. Triệu tiên sinh, chúng ta đi thôi!" Diệp Khiêm nói.
Triệu Thiên Hào liên tục nói cảm ơn, đi theo Diệp Khiêm đi ra ngoài.
Đi ra ngoài gọi một chiếc xe taxi, không bao lâu liền đến địa điểm đã ước hẹn với Giao Tuấn Sinh. Khi đến nơi thì thấy bọn họ đang chờ ở đó, Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ đều đến, ngoài ra còn có Vạn Xuân Hoa. Nhìn thấy Diệp Khiêm, bọn họ liền bước đến chào hỏi. Vạn Xuân Hoa trêu chọc nói: "Diệp ca, huynh đệ chúng tôi vì anh nên đã cùng tên khốn Trịnh Tân cãi nhau trở mặt rồi, xong chuyện anh cần phải mời chúng tôi ăn cơm mới được a."
Nghe xong lời hắn nói, Diệp Khiêm phỏng đoán nhất định là Trịnh Tân gây khó dễ cho bọn họ, bất quá nếu đã là huynh đệ, thì không cần phải nói cảm tạ rồi, nói ra sẽ làm tổn thương tình cảm huynh đệ. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Mời khách đó là chuyện tất nhiên, bất quá chuyện lần này có chút nguy hiểm, làm không tốt có lẽ sẽ mất mạng."
Vạn Xuân Hoa có chút ngẩn người, hiển nhiên không ngờ rằng chuyện này lại nguy hiểm như vậy. Triệu Thiết Trụ vẫn một bộ dáng tươi cười, nhìn không ra trong lòng của hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào. "Nói đi, chuyện gì?" Giao Tuấn Sinh hỏi. Tuy thời gian ở cùng Diệp Khiêm cũng không dài, nhưng Giao Tuấn Sinh hiểu rỏ, với thân thủ của Diệp Khiêm, nếu như không phải có chuyện phiền toái thì sẽ không tìm bọn họ. Nếu đã tìm bọn họ thì chuyện kia khẳng định có chút phiền toái, hơn nữa Diệp Khiêm đã tin tưởng bọn họ, bọn họ cũng không thể cô phụ sự tin tưởng của Diệp Khiêm a.
Diệp Khiêm nhìn Giao Tuấn Sinh nhẹ gật đầu, có đôi khi huynh đệ cũng không cần phải nói quá nhiều, giống như hắn cùng Giao Tuấn Sinh dù cho không nói ra thì đối phương cũng có thể cảm nhận được lời cảm tạ từ đáy lòng của mình. "Để ta giới thiệu cho các anh, vị này chính là Triệu tiên sinh. Triệu tiên sinh, ba vị này là đồng nghiệp mà tôi đã nói với ông, đây là Giao Tuấn Sinh, đây là Triệu Thiết Trụ, còn vị này chính là Vạn Xuân Hoa." Diệp Khiêm giới thiệu nói.
"Phiền toái các vị rồi, tôi chân thành cảm tạ các vị đã ra tay giúp đỡ." Triệu Thiên Hào bắt tay từng người, nói.
"Triệu tiên sinh không cần khách khí, chuyện của Diệp ca chính là chuyện của chúng ta." Vạn Xuân Hoa vỗ bộ ngực của mình nói. Ba người bọn họ làm việc tại tập đoàn Thiên Nhai lâu như vậy mà chưa từng nhìn thấy chủ tịch công ty, hôm nay chủ tịch ngay tại trước mặt, mà bọn họ cũng không biết. Nếu để cho bọn họ biết rỏ người trước mặt là cấp trên của bọn họ, thì lúc đó không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào.
"Diệp Khiêm, có chuyện gì thì nói đi." Giao Tuấn Sinh nói.