Tuy không biết Diệp Khiêm là lãnh đạo tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói, Lang Vương Diệp Khiêm, nhưng người của tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói cũng không phải dễ dàng đối phó, tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói có thể đứng top 1 trong các tổ chức lính đánh thuê thế giới thì không phải chỉ có hư danh.
"Tốt, tôi đáp ứng anh!" Gã thanh niên mang mặt nạ nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Một lời đã định!"
Gã thanh niên mang mặt nạ nhìn Diệp Khiêm, sau đó quay người chậm rãi rời đi. "Đợi..." Triệu Thiên Hào vừa muốn mở miệng gọi gã thanh niên mang mặt nạ lại, thì bị Diệp Khiêm phất tay ngăn cản. "Anh ấy và Lạc Nhai không có quan hệ bằng hữu!" Diệp Khiêm chậm rãi nói. Bởi vì hắn biết rỏ quy củ của Thất Sát, vừa rồi gã thanh niên mang mặt nạ sở dĩ hỏi như vậy, chỉ vì muốn biết rõ Triệu Thiên Hào có phải là loại người bán đứng huynh đệ hay không mà thôi, chuyện này lại khiến cho Triệu Thiên Hào ngộ nhận hắn là hậu nhân của Lạc Nhai, vì vậy mới cam tâm lãnh nhận cái chết.
Triệu Thiên Hào hơi sững sờ, muốn hỏi Diệp Khiêm làm sao biết được, nhưng vẫn kìm nén không có nói ra. Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, nhìn Triệu Thiên Hào, nói: "Đã muộn rồi, nếu như không ngại thì tới nhà của tôi ngủ một đêm."
Khi thấy dấu hiệu trên quần áo của Diệp Khiêm, Triệu Thiên Hào không khỏi có chút sửng sốt, không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt này dĩ nhiên là bảo an của tập đoàn Thiên Nhai, việc này khiến cho hắn có chút giật mình không thôi. "Tốt, vậy tôi đây liền không khách khí." Triệu Thiên Hào không có chút nào làm ra vẻ, vừa rồi hắn cũng đã nghe rất rõ ràng nội dung cuộc đối thoại giữa Diệp Khiêm cùng gã thanh niên mang mặt nạ, mặc dù hắn không sợ chết, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn sống. Huống hồ, hắn cũng muốn hiểu rõ người trẻ tuổi trước mặt này một chút, một người lúc đối mặt sát thủ mà có thể bình tĩnh thong dong, lại còn có thể đánh bại sát thủ, người như thế mà lại cam tâm làm một gã bảo an tại tập đoàn Thiên Nhai. "Còn không biết tên của cậu là gì, tên của tôi là Triệu Thiên Hào." Triệu Thiên Hào nói.
"Diệp Khiêm!" Diệp Khiêm nở nụ cười, gật gật đầu nói, "Nhà của tôi ở ngay phía trước, chúng ta đi thôi."
"Hình như là cậu biết gã sát thủ vừa rồi?" Triệu Thiên Hào nói.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ý của ông là tôi cùng gã sát thủ đó là cùng một bọn hả?"
"Đương nhiên không phải." Triệu Thiên Hào nói gấp, "Nếu như cậu muốn giết tôi thì cũng không cần phải diễn kịch làm gì, tôi cũng không thể chạy trốn được. Tôi chỉ có cảm giác, là hai người tựa hồ nhận biết nhau."
Diệp Khiêm không muốn thừa nhận cũng không được, cảm giác của Triệu Thiên Hào rất chuẩn. Nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt, thậm chí cũng không biết đối phương là ai, nhưng chúng tôi đều được nghe nói về đối phương."
Triệu Thiên Hào có chút sửng sốt, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm là gì, vừa rồi Diệp Khiêm cùng gã thanh niên mang mặt nạ đối thoại, cũng không có đề cập đến tên của nhau, vậy bọn họ làm thế nào phát hiện đối phương là ai? Bất quá, Diệp Khiêm đã không muốn nói quá rõ ràng, thì hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
"Cậu là bảo an của tập đoàn Thiên Nhai?" Triệu Thiên Hào nói sang chuyện khác hỏi.
"Ừ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm." Diệp Khiêm hồi đáp.
"Cảm giác như thế nào? Có cảm thấy quen thuộc không?" Triệu Thiên Hào ha ha nở nụ cười, hỏi.
"Rất tốt a, tiền lương cùng đãi ngộ rất tốt, bao ăn ở, còn được phát đồng phục, công việc tốt như vậy rất khó kiếm được a." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
"Với thân thủ của cậu, thì làm một bảo an không phải rất ủy khuất sao?" Triệu Thiên Hào hỏi.
"Không có a, 360 ngành nghề, nghề nào cũng có chuyên gia nha. Hơn nữa, tôi không có bằng cấp, cũng không có nghề gì, nếu không làm bảo an thì có thể làm gì đấy." Diệp Khiêm nói.
Đại ẩn ẩn tại thành phố, có lẽ, người trẻ tuổi trước mặt này chính là một thanh niên tài tuấn đang ẩn vào thành phố. Triệu Thiên Hào âm thầm thầm nghĩ. Thanh niên tài tuấn hắn gặp không ít, bất quá loại người có thái độ siêu nhiên giống như Diệp Khiêm thì hắn gặp cũng không nhiều, Triệu Thiên Hào thậm chí âm thầm nghĩ, nếu như có thể đem Diệp Khiêm thu về dưới trướng, thì đối với hắn nhất định sẽ là một sự trợ giúp rất lớn.
"Đây là nhà của tôi, Triệu tiên sinh mới." Diệp Khiêm mở cửa ra, làm một động tác "Mời", nói: "Trong nhà đơn sơ, Triệu tiên sinh chớ để ý ah."
Triệu Thiên Hào ha ha nở nụ cười, nói: "Sẽ không, khi tôi còn bé hoàn cảnh trong nhà cũng không giàu, ở chính là nhà xây bằng đất. Sau đi tới thành phố Thượng Hải, có một thời gian ngắn tôi còn phải ngủ ở dưới chân cầu. Đúng rồi, Diệp Khiêm, cậu cũng đừng có gọi tôi là Triệu tiên sinh nữa, nếu như không ngại thì gọi tôi một tiếng Triệu thúc a."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, không nói đồng ý, cũng không có cự tuyệt. Triệu Thiên Hào cũng không nói gì nữa, dù sao vẫn là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, muốn để cho đối phương nhận hắn làm người thân, cũng không phải dễ dàng như vậy a. "Lão tía vẫn còn nằm viện, đêm nay ông hãy ngủ ở trong phòng lão tía a." Diệp Khiêm dẫn Triệu Thiên Hào đi đến cửa phòng lão tía, mở cửa phòng nói.
"Cảm ơn!" Triệu Thiên Hào nói.
Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Nghĩ ngơi sớm đi." Nói xong, liền giúp Triệu Thiên Hào đóng cửa phòng lại.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm đã rời khỏi giường từ rất sớm, chỉ có điều là hôm nay hắn không có chạy bộ. Bởi vì hắn cũng không biết lúc nào sát thủ Thất Sát sẽ xuất hiện, cho nên hắn tuyệt đối không thể rời khỏi nơi đây. Không bao lâu sau, Triệu Thiên Hào cũng rời giường. Đợi hắn rửa mặt xong, Diệp Khiêm nói: "Đợi tôi gọi điện thoại xin phép nghỉ đã."
"Tốt!" Triệu Thiên Hào nở nụ cười, nói.
Diệp Khiêm lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số điện thoại của phòng bảo an tập đoàn Thiên Nhai. "Trịnh đội trưởng, tôi là Diệp Khiêm, trong nhà tôi có chút việc, tôi có thể xin nghỉ ba ngày hay không?" Điện thoại vừa mới chuyển máy, Diệp Khiêm đã nói.
"Cái gì? Xin nghỉ phép? Diệp Khiêm, anh giỏi quá rồi, mới làm có một ngày mà đã muốn xin nghỉ, thái độ công tác của anh quá kém. Anh đem tập đoàn Thiên Nhai biến thành địa phương nào rồi, tưởng rằng nơi đây là hậu hoa viên của nhà anh hả, muốn vào liền vào, muốn ra liền ra? Tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay anh không đi làm đúng giờ thì sau này cũng không cần đến nữa." Bên phía đối diện truyền đến âm thanh phẫn nộ của Trịnh Tân nói. Ngày hôm qua lúc tan việc hắn nghe người ta nói là Diệp Khiêm khi dễ Lý Tú Cầm, vốn hắn tính đợi Diệp Khiêm đi làm thì sẽ đi qua hung hăng giáo huấn Diệp Khiêm một phen, không nghĩ tới tiểu tử này lại dám xin hắn nghỉ phép, việc này còn gì có thể nói, đương nhiên là trực tiếp cho Diệp Khiêm xéo đi.
Diệp Khiêm khẽ chau mày, lạnh lùng hừ một tiếng, cúp điện thoại. Công việc này, Diệp Khiêm cũng không có để ý, lúc trước lựa chọn công việc này chẳng qua là vì để cho lão tía an tâm mà thôi, hiện tại chuyện trọng yếu nhất chính là bảo vệ an toàn cho Triệu Thiên Hào ba ngày. Nếu như nói lúc trước cứu Triệu Thiên Hào, là vì Diệp Khiêm cảm thấy Triệu Thiên Hào là nam nhân dám làm dám chịu, nhưng hiện tại thì không đơn thuần như vậy, đây là Nanh Sói cùng Thất Sát một lần gián tiếp giao thủ, nếu như Diệp Khiêm thất bại thì cũng chẳng khác nào là Nanh Sói thất bại.
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, Triệu Thiên Hào cũng đại khái đoán ra là vấn đề gì. "Mượn điện thoại di động của cậu dùng một chút, tôi muốn gọi điện thoại." Triệu Thiên Hào nói.
Sau khi nhận điện thoại của Diệp Khiêm, Triệu Thiên Hào nhìn Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, quay người đi vào trong phòng, ấn số điện thoại của phòng bảo an tập đoàn Thiên Nhai. "Tôi là Triệu Thiên Hào, để cho Tào Đạt Hoa nghe điện thoại." Triệu Thiên Hào nói.
Người bắt máy vẫn là Trịnh Tân, lúc nghe được Triệu Thiên Hào nói, Trịnh Tân có chút sửng sốt, sau đó nhìn số điện thoại hiện ra trên màng hình diện thoại, phát hiện chính là số điện thoại Diệp Khiêm vừa mới gọi, lập tức phẫn nộ quát: "Đcm, con mẹ nó nếu như mày là Triệu Thiên Hào, thì tao chính là cha của Triệu Thiên Hào."