Triệu Thiết Trụ ha ha nở nụ cười, nói: "Người trong thôn của tôi đều học võ, đây là công phu gia truyền. Cha tôi lúc còn trẻ là đội trưởng đội võ thuật của tỉnh, thế nhưng mà về sau bị thụ thương, cho nên đã về hưu sớm. Từ nhỏ tôi đã bị cha tôi buộc học võ, cho nên cũng biết chút ít công phu."
"Thiết Trụ, anh hay nói giỡn a? Công phu như vậy mà anh lại nói là chỉ biết chút ít công phu?. Tôi cũng mặc kệ a, có thời gian thì anh hãy dạy cho tôi vài chiêu." Vạn Xuân Hoa nói.
"Cha tôi nói, công phu của chúng tôi không được phép truyền ra ngoài, ha ha. Nếu như anh thật sự muốn học thì hãy tìm Giao đại ca cùng Diệp đại ca a, công phu của bọn họ so vói tôi thì lợi hại hơn rất nhiều." Triệu Thiết Trụ ha ha vừa cười vừa nói.
Vạn Xuân Hoa kinh ngạc quay đầu lại nhìn Diệp Khiêm cùng Giao Tuấn Sinh, hiển nhiên là thật không ngờ hai người bọn họ vậy mà cũng là cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ. "Hắc hắc, Giao đại ca, Diệp đại ca, kỳ thật tôi rất có thiên phú học võ, cam đoan có thể đem công phu của các anh phát dương quang đại." Vạn Xuân Hoa vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Khiêm cùng Giao Tuấn Sinh nói.
"Công phu của tôi không thích hợp với anh!" Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười nói. Xác thực, công phu của Diệp Khiêm là dùng để giết người, ra tay nhanh, chuẩn, hung ác, mặc dù nói, lúc bình thường lính đánh thuê Nanh Sói cũng huấn luyện chiến đấu cận chiến, nhưng công phu của bọn họ đa số đều là cùng địch nhân chiến đấu sinh tử ngộ ra.
"Anh đã đủ mạnh rồi, tôi khuyên anh không cần học nữa." Giao Tuấn Sinh nói, "Nếu như anh thật sự muốn học thì tôi sẽ dạy cho anh, bất quá anh phải đáp ứng tôi, không thể dùng công phu tôi dạy cho anh để khi dễ người khác."
Lúc nghe Diệp Khiêm nói sẽ không dạy, Vạn Xuân Hoa không khỏi có chút thất vọng, lại không nghĩ rằng Giao Tuấn Sinh vậy mà đáp ứng dạy mình, lập tức vui vẻ không thôi, liền nói: "Sẽ không, sẽ không, anh thấy tôi giống người như vậy hả. Tôi cam đoan, chỉ cần người khác không chọc tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không đi khi dễ người khác."
Giao Tuấn Sinh nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Kỳ thật ở chung với Vạn Xuân Hoa thời gian dài như vậy, mặc dù không phải thường xuyên tiếp xúc, nhưng đối với cách làm người của hắn, Giao Tuấn Sinh vẫn có chút hiểu rõ. Mặc dù dễ dàng xúc động, nhưng cũng có nghĩa khí giang hồ, đối với bằng hữu, đối với huynh đệ xác thực sẽ không phản bội.
Vạn Xuân Hoa vui vẻ ha ha cười nói: "Cũng là Giao đại ca tốt, đêm nay tôi mời khách, mọi người cứ ăn hết mình, tùy tiện gọi, không nên khách khí nha."
"Thật sự?" Triệu Thiết Trụ kinh ngạc và hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên, tôi có lúc nào nói mà không giữ lời bao giờ." Vạn Xuân Hoa nói.
"Hắc hắc, chủ quán, cho thêm 20 cái sườn dê, 10 cái chân gà." Triệu Thiết Trụ hắc hắc nở nụ cười nói.
"Móa, Thiết Trụ, anh đúng là xảo trá?" Vạn Xuân Hoa chấn động, nói, "Anh có thể ăn nhiều như vậy sao?"
"Không phải còn có chúng tôi sao. Lão bản, lại mang thêm chút ít đậu hủ nữa." Diệp Khiêm ha ha cười nói, "Thật vất vả mới được anh mời khách, chúng tôi ăn chùa, ngu sao mà không ăn ah."
Vạn Xuân Hoa bất đắc dĩ cười cười, nói: "Được rồi, được rồi, cứ kêu thoải mái."
Cho đến hơn mười giờ tối, bốn người lúc này mới ăn xong, liền tự mình về nhà. Lúc tính tiền là do Diệp Khiêm trả, cũng không phải bởi vì Vạn Xuân Hoa keo kiệt không muốn thanh toán, mà Diệp Khiêm đã nói hôm nay hắn sẽ thanh toán, thì đương nhiên sẽ không nuốt lời. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Vạn Xuân Hoa, khẳng định điều kiện trong nhà cũng không phải quá tốt, mặc dù bữa ăn này không có nhiều tiền, chỉ hơn hai trăm NDT mà thôi, nhưng đặt ở quê nhà của Vạn Xuân Hoa thì đủ chi phí cho người một nhà sinh hoạt nữa tháng rồi.
Diệp Khiêm thật không ngờ, nhà mình cùng nhà Giao Tuấn Sinh vậy mà cách nhau một đầu phố, lúc trở về vừa vặn tiện đường. Diệp Khiêm vốn định trực tiếp gọi taxi trở về, thế nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định đi bộ về nhà, trên đường đi cũng có thể cùng Giao Tuấn Sinh tâm sự. Diệp Khiêm nhìn ra, lúc Giao Tuấn Sinh ở trong bộ đội tuyệt đối là một nhân vật nổi tiếng. Điểm ấy, chỉ cần nhìn ánh mắt như lang như hổ kia liền biết rõ, sắc bén lộ ra sát khí, tuy đã bị sinh hoạt tra tấn có chút ảm đạm, nhưng vẫn không thể lấn át được ánh mắt của hắn.
"Huynh đệ, trước kia đi bộ đội ở đâu?" Trên đường trở về, Diệp Khiêm mở miệng hỏi.
Giao Tuấn Sinh sắc mặt có chút biến đổi, có chút ảm đạm nói: "Đều là chuyện đã qua rồi, không muốn đề cập tới nữa."
Diệp Khiêm có chút cười cười, đối với trả lời như vậy cũng không có kỳ quái, từ trong ánh mắt của Giao Tuấn Sinh có thể nhìn ra, lúc ở trong bộ đội nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không vui. "Có một số việc cho dù anh muốn quên, chỉ sợ cũng quên không được, nó đã khắc sâu trong trí nhớ của mình rồi. Trong lúc vô tình tôi nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của anh, nếu như tôi đoán không sai, thì anh hẳn là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ?" Diệp Khiêm nói.
Đối với đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ, Diệp Khiêm hiểu rất rõ, bởi vì, người sáng lập tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói cũng là đại đội trưởng đã xuất ngũ của bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ. Chính là vì hắn đối với bộ đội đặc chủng Nanh Sói mang tình cảm sâu nặng, cho nên mới đem tập đoàn lính đánh thuê mà hắn sáng tạo đặt tên là Nanh Sói. Hơn nữa, chỉ cần là nhiệm vụ có chút đặc thù mà Hoa Hạ không tiện ra mặt thì lính đánh thuê Nanh Sói đều hỗ trợ vô điều kiện, tất cả thành viên của tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói cũng chưa bao giờ tại Hoa Hạ làm bất luận hoạt động gì. Đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói đối với người bên ngoài, thậm chí đối vời đội ngũ của hắn, cũng đều là một tồn tại thần bí, tất cả quân nhân cho dù đã xuất ngũ, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức của hắn cho bất kỳ ai. Lúc trước người thành lập tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói cũng tuân thủ nghiêm ngặt lấy quân lệnh này, về sau hắn thấy Diệp Khiêm có tư chất cao, cho nên mới nói ra việc này cho Diệp Khiêm nghe, hắn cũng đã nói với Diệp Khiêm, tuyệt đối không thể có lỗi với quốc gia, tuyệt đối không thể quên đi nguồn gốc của mình, cho dù là tại đất khách quê người, làm loại công việc lính đánh thuê nguy hiểm, cũng phải không thẹn với trời đất.
Giao Tuấn Sinh có chút sửng sốt, hiển nhiên là hắn không ngờ Diệp Khiêm vậy mà lại biết chuyện này. Ánh mắt không khỏi nhìn về phía xa xa, có chút ảm đạm, tựa hồ đang nhớ lại điều gì. Tuy hắn không nói gì, nhưng chẳng khác gì đã chấp nhận lời Diệp Khiêm nói.
"Tại sao lại xuất ngũ?" Diệp Khiêm hỏi. Tuy hắn biết, đây có lẽ là điều mà Giao Tuấn Sinh không muốn nhớ lại, nhưng có một số việc vĩnh viễn để trong lòng không nói ra, ngược lại sẽ nghẹn sinh ra bệnh. Đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói rất ít khi được xuất ngũ, trên cơ bản đều ở lại trong quân đội, cho nên việc Giao Tuấn Sinh xuất ngũ, trong đó nhất định đã xãy ra chuyện gì. Mà chuyện này, một mực đè nén trong lòng Giao Tuấn Sinh, Diệp Khiêm, muốn giúp hắn giải quyết cái tâm bệnh này. Tuy không nhất định có thể giúp được Giao Tuấn Sinh, nhưng Diệp Khiêm cảm giác mình có lẽ nên thử một chút.