Lý Chiếu Hưng nói xong, liền cầm bình rượu đi tới. Sắc mặt của Vạn Xuân Hoa lạnh lẽo, liền đứng lên. Giao Tuấn Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, đã những đứa trẻ trấu này không biết sống chết, thì hắn cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Thế nhưng mà, làm cho ba người kinh ngạc chính là, không đợi Vạn Xuân Hoa nổi bão, chỉ thấy Lý Thiết Trụ nãy giờ yên lặng cúi đầu ăn ngẫu nhiên bỗng nhiên đứng dậy, đi đến đối diện Lý Chiếu Hưng, nhìn hắn nở nụ cười, nói: "Nhóc con, tao cùng với mày chơi đùa a."
"Thiết Trụ, anh đánh được hay không?" Vạn Xuân Hoa có chút kinh ngạc nói. Hắn sở dĩ nói như vậy cũng không phải bởi vì hắn xem thường Triệu Thiết Trụ, hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Khiêm đi làm, đối với Triệu Thiết Trụ cũng không phải rất hiểu rõ, thế nhưng mà Vạn Xuân Hoa thì khác. Hắn và Triệu Thiết Trụ là đồng nghiệp đã hai năm, mặc dù không nói là hiểu rõ, nhưng đối với con người Triệu Thiết Trụ vẫn tương đối rõ ràng. Đừng nhìn Triệu Thiết Trụ là một người đàn ông phương bắc cao lớn thô cuồng, thế nhưng mà tính tình của hắn lại rất hiền hoà, là loại người thành thật. Ở trong tập đoàn Thiên Nhai công tác mấy năm, vô luận là ai khi dễ hắn thì hắn đều là cười bỏ qua, chớ nói chi là cùng người khác đánh nhau.
Triệu Thiết Trụ quay đầu ha ha nở nụ cười, nói: "Thử một chút a, có lẽ không có vấn đề."
"Móa!" Vạn Xuân Hoa bất đắc dĩ nói. Loại chuyện đánh nhau này cũng có thể thử? Xử lý không tốt sẽ là tai nạn chết người, tối thiểu cũng là bị thương a? Vạn Xuân Hoa thật không rõ Triệu Thiết Trụ nghĩ như thế nào nữa.
Giao Tuấn Sinh biểu lộ cũng không có gì thay đổi, tựa hồ đối với Triệu Thiết Trụ rất có lòng tin. Diệp Khiêm cũng chỉ nhàn nhạt cười cười, mặc dù hắn đối với Triệu Thiết Trụ không phải hiểu rất rõ, nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng đi đường của Triệu Thiết Trụ liền biết Triệu Thiết Trụ là một người luyện võ.
Nhìn thấy bọn người Diệp Khiêm, anh một lời tôi một câu hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, Lý Chiếu Hưng đâu chịu được, trừng mắt nhìn Triệu Thiết Trụ nói: "Đcm, giả trang bức cái gì, lão tử giết chết mày." Nói xong, chai rượu trong tay hướng đầu Triệu Thiết Trụ nện tới.
Chỉ thấy đầu của Triệu Thiết Trụ nhích qua một chút, sau đó liền một chiêu Song Long Xuất Hải đánh vào ngực Lý Chiếu Hưng, chỉ nghe "Ken két" vài tiếng, lập tức đánh hắn bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất, chỉ sợ xương sườn cũng đã gãy vài cây. Ra quyền như Tật Phong, quyền thế như núi sụp đổ, dĩ nhiên là Khai môn Bát Cực Quyền.
Ngoại trừ Diệp Khiêm cùng Giao Tuấn Sinh đã sớm biết rõ hắn có công phu ra, thì những người khác không khỏi chấn động không thôi, đặc biệt là Vạn Xuân Hoa, hắn tuyệt đối không ngờ Triệu Thiết Trụ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Ba tên tiểu tử còn lại nhìn thấy Lý Chiếu Hưng một chiêu liền bị người khác đánh cho không đứng dậy được, không khỏi sợ tới mức toàn thân run rẩy không thôi. Theo như lời tên nhóc tóc vàng đã nói, bọn họ có thể khi dễ một ít người trung thực, còn đối phó loại cao thủ giống như Triệu Thiết Trụ này, bọn họ cũng không có can đảm này a. Bọn họ nên cảm thấy may mắn chính là, ra tay chính là Triệu Thiết Trụ, mà không phải là Diệp Khiêm. Có lẽ Triệu Thiết Trụ là một võ lâm cao thủ, nhưng dù sao hắn không giống với Diệp Khiêm, thường sống trên ranh giới sống chết, Diệp Khiêm ra tay dù cho không muốn cái mạng nhỏ của bọn họ, thì chỉ sợ bọn họ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng mà thôi.
Triệu Thiết Trụ ha ha nở nụ cười, nói: "Như thế nào, không tiếp được một quyền của tao mà còn nghĩ đến việc đi chém người, tao nghĩ bọn nhóc chúng mày nên sớm về nhà đi học là vừa." Một bộ dạng cười ngây ngô, lại nói ra một câu thô tục như vậy, để cho người khác có cảm giác có chút kỳ quái. Bất quá, người hiểu rõ Triệu Thiết Trụ sẽ biết, hắn thật sự hi vọng những đứa nhóc này có thể chăm lo đi học, tuy không nói đi học nhất định sẽ có tiền đồ, nhưng với độ tuổi của bọn họ nếu không đi học thì có thể làm cái gì? Ít nhất khi đi học thì sẽ có thêm tri thức, hiểu đạo lý nhiều hơn.
Bờ môi của Đỗ Khải giật giật, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói ra: "Móa, bọn mày có biết đại ca của tao là ai hay không? Có phải bọn mày không muốn sống ở chỗ này nữa rồi hả? Mày có thể đánh nhau, thì đã làm sao. Mày có thể đánh bại một người, vậy mày có bản lĩnh đánh bại 100 người sao? Đcm, huynh đệ của lão tử có rất nhiều, có bản lĩnh thì mày hãy đem tất cả chúng tao đánh ngã a."
Thật đúng là không biết tốt xấu, ngay cả Giao Tuấn Sinh vốn đồng tình với bọn họ, lúc này cũng không khỏi có chút nhíu mày. Vạn Xuân Hoa liền không nhịn được rồi, đứng dậy, mắng: "Đcm, lão tử quản đại ca bọn mày là ai, nếu như không lăn, thì lão tử sẽ giết chết mày, mày có tin hay không?"
Triệu Thiết Trụ ha ha nở nụ cười, nói: "Bọn nhóc chúng mày nhanh đi về a, sau này lo đi học đừng lêu lõng nũa. Tên hỗn đản này ra tay so với tao thì ác hơn nhiều, nếu như chúng mày không đi, một khi anh ấy nổi giận lên, thì tao cũng ngăn không được." Triệu Thiết Trụ vừa nói vừa nhìn Vạn Xuân Hoa, rất rõ ràng tên "Hỗn đãn" trong miệng chính là chỉ hắn, nếu là lúc trước, Vạn Xuân Hoa nhất định sẽ mở miệng nói móc vài câu, bất quá sau khi nhìn thấy thân thủ của Triệu Thiết Trụ so với hắn quả thực là cách biệt một trời một vực, hắn ở trước mặt Triệu Thiết Trụ giống như là một đứa con nít vừa cai sữa, cùng Triệu Thiết Trụ đấu võ mồm, vạn nhất Triệu Thiết Trụ đem oán giận lâu nay toàn bộ phát tiết ở trên người hắn, thì chỉ sợ hắn có mười cái mạng cũng không đủ để chết ah.
Đỗ Khải vừa rồi bất quá cũng chỉ là tự tìm bậc thang cho hắn mà thôi, bây giờ người ta cũng cho hắn mặt mũi, nếu còn không đi thì thật là ngốc. Nhìn thân thủ của người ta, bốn người mình ở trước mặt của hắn chẳng khác gì những đứa con nít ranh, căn bản không đủ để người ta nhìn. "Tao nhớ kỹ bọn mày rồi, bảo an tập đoàn Thiên Nhai đúng không, hãy đợi đấy." Thấy tiêu chí trên quần ao bốn người Diệp Khiêm, Đỗ Khải nói một câu hăm dọa, sau đó phân phó hai tên còn lại nâng Lý Chiếu Hưng dậy, tranh thủ thời gian chạy thoát.
Triệu Thiết Trụ trở lại vị trí ngồi xuống, hướng ba người ha ha nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào sự nghiệp ăn uống của mình, không ngừng bỏ thức ăn vào trong miệng của mình. Nhìn bộ dáng này của hắn, giống như là dân chạy nạn Châu Phi, tốc độ ăn dùng hình tượng gió cuốn mây tan để dung tuyệt không quá đáng.
"Thiết Trụ, anh được a, giấu giếm chúng ta lâu như vậy, nguyên lai là một cao thủ thâm tàng bất lộ nha." Vạn Xuân Hoa nói.
"Ha ha, chỉ có anh không biết mà thôi, Giao đại ca cùng Diệp đại ca đã sớm biết." Triệu Thiết Trụ ha ha cười cười, nhìn Giao Tuấn Sinh cùng Diệp Khiêm, nói. Hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra Giao Tuấn Sinh cùng Diệp Khiêm có thân thủ không tầm thường.
Vạn Xuân Hoa mê hoặc nhìn Giao Tuấn Sinh, lại nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên không rõ bọn họ làm sao biết được. Nếu như nói Giao Tuấn Sinh biết thì còn dễ hiểu, dù sao Giao Tuấn Sinh cùng Triệu Thiết Trụ là đồng nghiệp trong thời gian dài, thế nhưng mà Diệp Khiêm hôm nay mới đi làm, như thế nào lại biết? Diệp Khiêm cùng Giao Tuấn Sinh chỉ nhàn nhạt cười cười, cũng không nói lời nào. "Thiết Trụ, thành thật khai báo, công phu của anh học từ nơi nào?" Vạn Xuân Hoa hỏi.