Chương 29: Biết Chữ Chết Viết Thế Nào Không???

Đang khi bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng nhiên có bốn tên trẻ trấu tóc nhuộm đủ mọi màu sắc đi tới, vừa đi vừa không ngừng gào to. Bọn họ hơn phân nửa là loại học sinh cá biệt cả ngày trốn học lêu lổng ở ngoài đường.

"Chủ quán, nướng bốn cái trym dê, tám cái cật dê, lại cho chút ít rau hẹ. Đúng rồi, đem đến vài chai bia Thanh Đảo nữa." Vừa tìm vị trí ngồi xuống, một người trong bọn họ liền lớn tiếng ồn ào nói. Sau đó lại nhìn ba tên nhóc con khác nói: "Móa nó, bọn mày không biết đâu, con nhỏ kia quả thật quá phong tao, đêm qua thiếu chút nữa là đem lão tử ép khô."

Ba tên nhóc con còn lại đều hèn mọn bỉ ổi nở nụ cười, nói: "Anh Khải, anh không phải được xưng một đêm làm bảy lần sao? Hiện tại như thế nào mà ngay một đứa con gái cũng ứng phó không nổi nữa ah."

Tên nhóc tóc vàng gọi là Đỗ Khải nói: "Bọn mày biết cái đếch gì, con nhỏ kia thật sự quá cường hãn, lần đầu tiên trong đời tao bị con gái đè dưới thân thể. Bà nội nó!"

"Khải ca, bộ ngực của nhỏ đó có không lớn?" Tên nhóc tóc xanh hèn mọn bỉ ổi hỏi.

"Lớn, phải nói là vô cùng lớn, nhưng bị xệ một chút, hơn nữa quầng vú quá lớn có chút mất đi mỹ cảm. Bất quá nói trở lại, con nhỏ đó đối với việc làm tình rất chuyên nghiệp, tư thế mặc cho mày lựa chọn, cửa trước cửa sau tùy tiện vào." Đỗ Khải nói.

"Còn có thể đi cửa sau?" Tên nhóc tóc xanh có chút kinh ngạc, nói, "Anh Khải, lúc nào lại để cho chúng em cũng thoải mái một chút a, em còn chưa có thử qua cảm giác đi cửa sau a."

"Không có vấn đề, nhỏ đó đã nói với tao, lần sau để cho tao tìm thêm mấy đứa bạn cùng một chỗ, mọi người chơi tập thể." Đỗ Khải nói.

"Thật nhìn không nhìn ra a, lúc ở trường học nhỏ đó luôn có bộ dạng rất thanh cao, nguyên lai thực chất bên trong lại như vậy ah." Tên nhóc tóc đỏ nói.

"Những đứa con gái bình thường ở trước mặt người khác giả bộ thục nữ, nói không chừng ở sau lưng lại là một dâm nữ, chuyện này cũng không có gì kỳ quái." Đỗ Khải nói.

Bốn tên trẻ trấu chỉ toàn nói những lời hèn mọn bỉ ổi, đơn giản là trong trường học hot girl nào có bộ ngực lớn, bờ mông tròn, công phu trên giường tốt. Lúc chủ quán đem đồ nướng chín đưa đến trước mặt bọn họ, bốn tên trẻ trấu nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi nhìn cô ấy, ánh mắt không ngừng nhìn vào bộ ngực cùng với bờ mông của cô ấy. Đàn ông như vậy bà chủ thấy nhiều rồi, đã sớm thấy nhưng không thể trách, huống chi trước mặt chỉ là bốn tên nhóc mà thôi.

Đợi bà chủ quay người đi khỏi, Đỗ Khải vẫn nhìn chằm chằm vào bờ mông của của bà chủ, trong miệng phát ra âm thanh "Chậc chậc" cảm thán.

"Anh Khải, không phải chứ? Phụ nữ như vậy anh cũng vừa ý?" Tên nhóc tóc tím xem thường nói.

"Móa, mày biết cái đếch gì, bà chủ quán này tuyệt đối là cực phẩm. Đừng nhìn thấy mặt của bà ấy hiện tại có vết sẹo mà chê, tao dám cá, trước kia bà ấy tuyệt đối là đại mỹ nhân. Bọn mày không nhìn thấy bờ mông của bà ấy sao? Vừa tròn lại rất căng, hai chân mượt mà đầy đặn, đây chính là cực phẩm bên trong cực phẩm ah." Đỗ Khải nói.

"Đó là lúc trước, hiện tại bà ấy có bộ dạng như vậy, nằm ở trên giường anh dám chơi sao? Không chừng lúc khuya khoắt còn tưởng rằng gặp quỷ, đem mình dọa bị bệnh tim thì lúc đó chỉ có nước khóc." Tên nhóc tóc tím nói.

"Bọn mày không hiểu rồi, phụ nữ không cần quá đẹp, chỉ cần dùng tốt là được rồi. Đẹp mắt thì thế nào? Còn không phải chỉ có cặp vú và một cái hố sao. Hơn nữa, cùng lắm thì lúc ở trên giường chơi từ phía sau, không nhìn mặt là được rồi." Đỗ Khải nói.

"Anh Khải, tí nữa ăn xong đồ nướng chúng ta đi đâu?"Tên nhóc tóc xanh hỏi.

"Đêm nay không thể đi chơi, đại ca đã sớm nói với tao, chín giờ tối nay đại ca có chuyện để cho chúng ta làm." Đỗ Khải nói.

"Đại ca rốt cục có việc để cho chúng ta làm rồi?. Anh Khải, đại ca muốn chúng ta giết ai hả?" Tên nhóc tóc xanh có chút hưng phấn nói.

"Không biết, đại ca cũng không nói gì." Đỗ Khải hồi đáp.

"Chiếu Hưng, mày kích động như vậy làm gì? Nếu đại ca quả thật để cho mày đi giết người thì mày dám đi sao? Đừng để đến lúc đó bị hù đái ra quần." Tên nhóc tóc tím khinh thường nói.

"Tao... Tao như thế nào không dám, mày mới đái ra quần đó." Tên nhóc tóc xanh tên là Lý Chiếu Hưng cãi lại nói.

"Tốt rồi, bọn mày đừng cãi nhau nữa, hiện tại còn không biết là chuyện gì, có gì tốt mà tranh giành. Nếu quả thật đi giết người thì cùng lắm là bị bắt tới trại giáo dưỡng mà thôi. Chờ chúng ta vừa ra ngoài, liền có thể có chỗ đứng trong bang." Đỗ Khải nói.

Xa xa Diệp Khiêm nghe thấy bọn họ đối thoại, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, người trẻ tuổi hiện tại thật sự đúng là không biết trời cao đất rộng, cho rằng chuyện trong giới giang hồ cũng giống như trong phim ảnh? Sau khi đi tù vài năm ra liền trở thành đại ca? Nào có dễ dàng như vậy. Bất quá đây là chuyện của người khác, Diệp Khiêm không phải là cha của bọn họ cũng không phải trưởng bối của bọn họ, chuyện quản giáo bọn họ còn chưa tới phiên hắn. Những tên trẻ trấu này không cho bọn họ ăn chút đau khổ, thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết hối hận.

"Nhìn clgt, xem con mẹ mày a? Mày có tin lão tử đánh chết mày hay không?" Lý Chiếu Hưng vốn bị tóc tím giễu cợt, trong nội tâm cũng có chút khó chịu, đang lo không có chỗ phát tiết, nhìn thấy Diệp Khiêm nhìn bọn họ, vì vậy liền mở miệng mắng.

Vạn Xuân hoa, Triệu Thiết Trụ cùng Giao Tuấn Sinh sau khi nghe thấy, biểu lộ tất cả đều khác nhau. Vạn Xuân Hoa nhướng mày, hung hăng trừng mắt Lý Chiếu Hưng, hiển nhiên trong nội tâm của hắn rất phẫn nộ. Triệu Thiết Trụ thì chỉ nhìn hắn một cái, nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì thêm, cúi đầu xuống tiếp tục ăn đồ nướng của mình. Mà Giao Tuấn Sinh thì chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt cơ hồ không có thay đổi gì, vẫn bình thản như cũ.

Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Lý Chiếu Hưng, lạnh lùng nói: "Nhóc con, mày có biết chữ chết viết như thế nào hay không?" Kỳ thật Diệp Khiêm cũng không muốn cùng những tiểu thí hài này so đo cái gì, nhưng tiểu tử này lại không biết trời cao đất rộng nhục mạ mẹ của hắn, Diệp Khiêm không khỏi nổi lên một cổ sát ý. Tuy hắn chưa từng gặp qua mẹ của mình, trong trí nhớ cũng không có hình ảnh của mẹ, nhưng đây là nghịch lân của hắn, không được đụng vào. Nếu như tiểu tử kia chỉ mắng Diệp Khiêm vài câu, thì có lẽ Diệp Khiêm sẽ không cùng hắn so đo.

Có lẽ cảm nhận được sát ý trên người Diệp Khiêm, Giao Tuấn Sinh vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói: "Đều là một đám nhóc con không hiểu chuyện mà thôi, được rồi."

Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi. Giao Tuấn Sinh đã lên tiếng, thì Diệp Khiêm phải cho hắn mặt mũi, sẽ không cùng những đứa trẻ trấu này so đo. Thế nhưng mà, Lý Chiếu Hưng lại vẫn cố tình dây dưa không ngớt, khinh thường nói: "Trong từ điển của tao không có từ "chết" này. Mày chỉ là bảo an mà thôi, ở trước mặt tao giả trang ngưu bức cái gì.".