Chương 32: Triệu Thiên Hào

"Ngộ sát, tại một lần chấp hành nhiệm vụ, lỡ tay giết chết con tin. Quân đội mặc dù không có truy cứu trách nhiệm hình sự của tôi, nhưng đối với tay súng bắn tỉa mà nói, một lần sai lầm liền trở thành vết dơ trên người, tôi cũng chỉ có thể xin xuất ngũ." Ánh mắt của Giao Tuấn Sinh không khỏi ảm đạm xuống, chậm rãi nói.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, hắn thật không ngờ Giao Tuấn Sinh ở trong bộ đội đặc chủng Nanh Sói lại đảm nhiệm vị trí súng bắn tỉa. Đối với một chi bộ đội đặc chủng mà nói, tay súng bắn tỉa là không thể thiếu, thường thường một tay súng bắn tỉa có thể quyết định thắng bại của một cuộc chiến tranh. Cũng chính bởi vì như thế, tay Súng Bắn Tỉa tuyệt đối không thể phạm sai lầm, một lần cũng không thể. Diệp Khiêm yên lặng nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

"Anh thì sao? Trước kia đi bộ đội ở đâu?" Giao Tuấn Sinh hỏi.

Diệp Khiêm sửng sốt, thật không biết trả lời sao cho tốt, đối với quân nhân chính quy mà nói, hắn tối đa chỉ có thể xem là mới tập sự. Nhàn nhạt nở nụ cười, Diệp Khiêm hồi đáp: "Tôi đi lính không phải thuộc quân đội của bất kỳ quốc gia nào!"

Giao Tuấn Sinh không khỏi sửng sốt, nhìn Diệp Khiêm, tựa hồ đoán được cái gì, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Hít thật sâu một hơi, Giao Tuấn Sinh nói tiếp: "Sau khi xuất ngũ, tôi liền đi làm bảo an cho tập đoàn Thiên Nhai, tôi cũng đi gặp người nhà của người bị tôi lỡ tay giết chết. Tôi không có nghĩ bọn họ sẽ tha thứ cho tôi, nhưng chuyện khiến cho tôi không thể tưởng tượng được chính là bọn họ vậy mà tha thứ cho tôi. Là tôi có lỗi với bọn họ, nếu như không phải tôi, thì cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không phải là bô dạng hiện tại."

"Trong nhà người bị anh bắn chết còn có những ai?" Diệp Khiêm hỏi.

"Còn có vợ và con của người đó, đứa bé chỉ mới sáu tuổi, vẫn còn đi học nhà trẻ. Là tôi làm hại bọn họ trở thành cô nhi quả phụ." Giao Tuấn Sinh áy náy nói.

Diệp Khiêm yên lặng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đây không phải lỗi của anh, anh cũng không muốn chuyện như thế xảy ra, không phải sao? Để cho tôi bội phục chính là bọn họ vậy mà lại tha thứ cho anh, còn anh, sao anh không tha thứ cho chính mình, nếu không chẳng phải là cô phụ một phen tâm ý của bọn họ sao? Tôi nghĩ, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy anh tiếp tục áy náy, không phải sao?"

Nhắc tới vợ con của người bị hắn lỡ tay giết chết, trên mặt cảu Giao Tuấn Sinh cuối cùng cũng hiện ra bộ dạng tươi cười, nói: "Cô ấy xác thực là một cô gái tốt."

Diệp Khiêm nhìn hắn một cái, tựa hồ đoán được một ít mánh khóe, có chút nở nụ cười, lại không có nói ra. Giao Tuấn Sinh một mực chiếu cố cuộc sống mẹ con bọn họ, lâu ngày sinh tình, chỉ sợ lúc trước Giao Tuấn Sinh chỉ mang tâm lý trả nợ nay đã biến thành chính thức yêu, nguyện ý vì bọn họ mà trả giá hết thảy.

"Tôi về đến nhà rồi, lầu bốn, có muốn đi lên hay không?" Lúc Giao Tuấn Sinh đến trước nhà, dừng bước lại hỏi.

Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn nhìn, chỉ thấy đèn trong phòng vẫn sáng, một cô gái khoảng chừng 30 tuổi đang đứng bên cửa sổ lo lắng hướng xa xa tìm kiếm. Khi nhìn thấy Giao Tuân Sinh ở dưới lầu, trên mặt cô lộ ra nụ cười vui vẻ. Cô ấy có lẽ chính vợ của người đã chết? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.

"Không cần, anh tranh thủ đi lên đi, bọn họ nhất định đã sốt ruột chờ anh rồi." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.

Giao Tuấn Sinh nhìn thấy nụ cười của Diệp Khiêm, có chút lắc đầu, nói: "Vậy ngày mai gặp."

Triệu Thiên Hào thật không có ngờ đến, lúc thế vận hội sắp cử hành, toàn bộ thành phố đang giới nghiêm, đối thủ của hắn cũng dám phái người đến ám sát hắn. Lần này tham gia đấu thầu kế hoạch cải tạo thành cũ, có hơn 100 tập đoàn tham gia, nhưng tập đoàn chân chính có thế lực cộng thêm hắn thì cũng chỉ có ba bốn tập đoàn mà thôi. Tuy hiện tại còn không biết rốt cuộc là ai phái người ám sát hắn, nhưng Triệu Thiên Hào tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy những người kia đuổi theo, trong nội tâm của Triệu Thiên Hào cũng an tâm rất nhiều. Vừa rồi khi hắn và lãnh đạo thành phố gặp nhau trong khách sạn, sau khi trò chuyện xong liền đi ra, thì có người hướng hắn nã đạn. May mà, lúc ấy hắn khom người xuống nhặt đồ vật bị rớt, nếu không thì chỉ sợ hắn đã bị bắn chết rồi.

Trời đã khuya, con đường này lại rất vắng vẻ, tới gần khu người nghèo ở, đừng nói là xe cá nhân, mà ngay cả một chiếc xe taxi cũng không có. Hiện tại cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đi bộ trở về nhà, những tên sát thủ kia chỉ sợ vẫn còn đang tìm hắn, hắn nhất định phải vạn phần chú ý cẩn thận mới được ah.

Là do Đặng Phi Tường của tập đoàn Phi Tường phái tới hay là người của Đỗ Liên Thành tập đoàn Thanh Vân? Lông mày của Triệu Thiên Hào nhíu lại, cố gắng phân tích xem ai có khả năng lớn nhất. Tập đoàn Thanh Vân trước kia đều làm ăn kiểu xã hội đen, mấy năm gần đây tẩy trắng chuyển sang kinh doanh hợp pháp, ngành dịch vụ ăn uống, khách sạn của thành phố Thượng Hải trên cơ bản đều do tập đoàn Thanh Vân lũng đoạn, nếu nói sát thủ là người tập đoàn Thanh Vân phái ra, thì khả năng rất lớn. Lai lịch của Đặng Phi Tường của tập đoàn Phi Tường thì không rõ ràng, mới xuật hiện mấy năm gần đây, dựa vào mấy dự án kiến trúc cỡ lớn để lập nghiệp, cùng chính phủ thành phố có quan hệ rất mật thiết. Đặng Phi Tường là người điển hình của khẩu Phật tâm xà, hắn có khả năng cũng không nhỏ.

Nhắc tới kế hoạch cải tạo thành cũ của chính phủ, lợi nhuận trong đó xác thực phi thường phong phú, bằng không với tài lực của tập đoàn Thiên Nhai, Triệu Thiên Hào hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như vậy. Nhưng Triệu Thiên Hào cũng không phải là người hời hợt, có thể ở thành phố Thượng Hải leo lên vị trí hiện tại, cũng đủ để nói rõ Triệu Thiên Hào có năng lực không tầm thường. Hắn có thể bỏ qua kế hoạch cải tạo thành cũ này, nhưng hắn nuốt không trôi cơn tức này, Triệu Thiên Hào hắn là người có thù tất báo.

Chỉ là, nhớ tới con gái Triệu Nhã của hắn, Triệu Thiên Hào có chút do dự. Xem ra lần này tuy đối thủ không thể dồn hắn vào chỗ chết, nhưng vạn nhất bọn họ đối phó con gái của hắn vậy thì không ổn. Trầm ngâm một lát, Triệu Thiên Hào âm thầm thầm nghĩ, xem ra phải tìm bảo tiêu cho Nhã Nhi mới được.

Tập đoàn Thiên Nhai cũng có bộ phận bảo an, nhân tài xuất sắc ở bên trong cũng không ít, đương nhiên, bảo tiêu trong suy nghĩ của Triệu Thiên Hào, đương nhiên không phải là những bảo an phụ trách tuần tra giống như bọn người Diệp Khiêm, mà là quân nhân xuất ngũ được thuê chuyên môn bảo hộ thành viên cao tầng của tập đoàn Thiên Nhai, thậm chí là võ sinh tốt nghiệp loại giỏi ở các trường võ thuật.

Lần này sát thủ sở dĩ tập kích không thành công, trong đó có yếu tố may mắn, nhưng cũng nhờ những bảo tiêu của hắn liều chết bảo hộ hắn. Chỉ là, không biết bọn họ hiện tại thế nào rồi, có còn sống hay không?

Vừa rồi trên đường chạy trốn, điện thoại cũng ném đi, hiện tại Triệu Thiên Hào chỉ có thể dựa vào chính mình rồi. Chỉ cần hắn về tới tập đoàn Thiên Nhai liền có thể an toàn về nhà, tin tưởng những sát thủ kia cũng không có năng lực xông vào bên trong tập đoàn Thiên Nhai, dù sao ở công ty có rất nhiều bảo tiêu bảo vệ.

Bỗng nhiên, Triệu Thiên Hào phát hiện cách đó không xa có một người gấp gáp vội vàng hướng mình đi tới, đối phương đeo một tấm mặt nạ, cho nên không thể thấy rõ dung mạo của hắn; nhưng Triệu Thiên Hào nhớ rõ hắn chính là người đã nã đạn về phía mình lúc ở cửa ra vào khách sạn. Thật không ngờ hắn vậy mà nhanh đuổi theo tới như vậy, xem ra những bảo tiêu của hắn dữ nhiều lành ít rồi, nghĩ tới đây, Triệu Thiên Hào không khỏi có chút thương tâm. Tuy hàng năm tập đoàn Thiên Nhai trả lương cho những người bảo tiêu kia không thấp, nhưng cho dù tiền nhiều hơn nữa cũng không mua được mạng sống, những bảo tiêu kia vì bảo vệ hắn mà chết, cho nên trong nội tâm của Triệu Thiên Hào tự nhiên có chút áy náy.

Nhìn thấy tên kia sát thủ từng bước tiến tới gần hắn, trong nội tâm của Triệu Thiên Hào không khỏi khẩn trương. Hắn không phải sợ chết, hắn chỉ không muốn chết không minh bạch mà thôi.