Chương 26: Công Việc Có Tiền Đồ.

"Nhị ca, anh trở về thì tốt rồi, về sau chúng em sẽ đi theo anh. Chỉ cần Nhị ca một câu, lên núi đao xuống vạc dầu, tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút." Vương Hổ chân thành nói. Nói xong, nhìn lướt qua đám đàn em sau lưng, quát: "Đều ngẩn người làm gì? Còn không gọi Nhị ca."

"Nhị ca!" Đám tiểu đệ cùng kêu lên.

Diệp Khiêm khẽ gật đầu, nói tiếp: "Hổ Tử, lần này trở về tao chỉ muốn tìm một công việc bình thường để sống yên ổn qua ngày, không muốn khiến cho lão tía lo lắng..."

Diệp Khiêm lời còn chưa nói hết, Vương Hổ vội vàng nói: "Nhị ca. . ."

Chưa nói hết câu liền bị Diệp Khiêm phất tay ngăn cản, Diệp Khiêm nói tiếp: "Không cần nhiều lời, tao tự có tính toán của mình. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta cũng không cần khách khí như vậy, tuy tao không làm giang hồ nhưng nếu như mày có chuyện gì thì tao nhất định sẽ giúp mày."

Vương Hổ thấy tâm ý của Diệp Khiêmđã quyết, cũng không có miễn cưỡng nữa. Hắn biết rõ lời Diệp Khiêm nói không phải là giả, lúc hắn có chuyện Diệp Khiêm nhất định sẽ giúp hắn, ngược lại nếu như Diệp Khiêm có phiền toái gì, hắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút. "Nhị ca, huynh đệ chúng ta đã hơn tám năm không gặp, đêm nay nhất định phải uống rượu, không say không về."

Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nói: "Không say không về."

Đến gần 12 giờ khuya, Diệp Khiêm mới dẫn Lâm Nhu Nhu đi về. Vương Hổ xác thực uống nhiều lắm, đã sớm nằm trên bàn ngủ, Diệp Khiêm uống cũng không ít, bất quá hắn cũng không có say. Ngược lại là Lâm Nhu Nhu uống rất nhiều rượu, trên đường Diệp Khiêm đưa cô trở về nhà, cô không ngừng nói lảm nhảm.

Sau khi đưa Lâm Nhu Nhu về nhà, Diệp Khiêm lúc này mới lái xe rời đi. Đêm đó Lý Đông vốn định đem tiền giao cho Diệp Khiêm, nhưng thấy Vương Hổ cùng Diệp Khiêm đang tâm sự, nên không muốn quấy rầy Diệp Khiêm. Hắn bất quá chỉ là một tên lưu manh mà thôi, không tính là người trong giang hồ. Ở khu này, tuy thế lực của Vương Hổ không lớn, nhưng Lý Đông cũng không đủ tư cách so với hắn, Lý Đông cũng âm thầm nghĩ nếu như hắn có thể nhờ Diệp Khiêm nói với Vương Hổ, để cho hắn sau này đi theo Vương Hổ lăn lộn thì tốt biết bao? Chỉ là, Diệp Khiêm sẽ giúp hắn sao?

Căn nhà Lâm Nhu Nhu đang ở là cô cùng với một đứa em gái thuê chung, gồm hai phòng ngủ một phòng khách. Sau khi Diệp Khiêm đưa Lâm Nhu Nhu về nhà rồi rời đi, đứa em gái ở chung với Lâm Nhu Nhu cười mập mờ tiến đến bên người Lâm Nhu Nhu, nói: "Chị Nhu Nhu, anh ấy là bạn trai của chị hả? Rất đẹp trai nha."

Lâm Nhu Nhu đã có chút say, mơ mơ màng màng cũng không có trả lời cô, chỉ nhìn bóng lưng Diệp Khiêm lúc rời đi, hạnh phúc nở nụ cười.

Diệp Khiêm cũng không phải giả thanh cao, không muốn gia nhập xã hội đen, mà hắn biết rõ, tại Hoa Hạ, muốn gia nhập xã hội đen so với các quốc gia khác đều khó hơn gấp nhiều lần. Huống chi, hắn vừa mới về nước, đối với tình hình thành phố Thượng Hải cũng căn bản không biết gì, vô luận là Hắc Bạch quan thương, có thể nói tất cả đều là lạ lẫm, cho nên hắn không muốn tùy tiện làm ra cử động gì.

Lúc rời quán bar, Vương Hổ ôm Diệp Khiêm, nói cho hắn biết nhất định phải coi chừng Âu Dương Thiên Minh, thế lực người này rất lớn, về sau làm chuyện gì đều nhất định phải chú ý cẩn thận. Đối với loại quan nhị đại giống như Âu Dương Thiên Minh này, nói thật Diệp Khiêm cũng không để vào mắt, hắn nếu như muốn đối phó Âu Dương Thiên Minh, quả thực là chuyện quá đơn giản. Vô luận là thông qua quan hệ cao tầng Hoa Hạ, hay là thông qua phương pháp ngoại giao đều được. Những năm gần đây, tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói đã thành lập một kho lưu trữ dữ liệu khổng lồ, nhằm buôn bán thông tin tình báo cho các quốc gia trên thế giới, nên muốn gây sức ép cho Hoa Hạ chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Chỉ là, lần này Diệp Khiêm về nước, hắn cũng không muốn để cho cao tầng Hoa Hạ biết, cũng không muốn những thành viên Nanh Sói biết, nếu không bọn họ sẽ chạy tới Hoa Hạ như ong vỡ tổ, lúc đó hắn sẽ rất đau đầu.

Hơn sáu giờ sáng Diệp Khiêm liền rời khỏi giường, chạy bộ tập thể dục lúc trở về thì đã hơn bảy giờ. Đây là thói quen nhiều năm của hắn, là thủ lĩnh của tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói, là hạch tâm và linh hồn của tập đoàn, tại bất cứ tình huống gì hắn đều phải có thể trạng tốt nhất, có như vậy mới có thể tùy thời khiêu chiến trong mọi loại hoàn cảnh.

Sau khi ăn bữa sáng đơn giản bằng mấy cái bánh bao, Diệp Khiêm liền đón xe buýt đi đến tập đoàn Thiên Nhai. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm, Diệp Khiêm cũng không muốn đến muộn.

Công việc bảo vệ của tập đoàn Thiên Nhai cũng không nặng nề, mỗi ngày ngoại trừ đúng giờ tuần tra tất cả mọi nơi ở trong cao ốc tập đoàn xem có chuyện gì không, thì không cần phải làm gì nữa. Hơn nữa, tập đoàn Thiên Nhai tại thành phố Thượng Hải là tập đoàn nổi tiếng, người dám tới nơi này nháo sự quả thật không có bao nhiêu, cho nên trên cơ bản mà nói, thì công việc bảo vệ này rất nhẹ nhàng.

Hơn nữa, tuy tiền lương của tập đoàn Thiên Nhai không cao, nhưng phúc lợi đãi ngộ lại rất không tồi, mỗi tháng còn được cho thêm 3 ngày lương, cơm nước 3 buổi đầy đủ. Nếu như lăn lộn tốt, lên chức đội trưởng, vậy thì càng tốt hơn. Tổng thể mà nói, công việc này là công việc rất có tiền đồ.

Đội bảo an có tổng cộng mười mấy người, bất quá có mấy người phụ trách trực ca đêm, cho nên Diệp Khiêm cũng chưa có dịp gặp mặt. Đội trưởng Trịnh Tân mang Diệp Khiêm đến bộ phận nhân sự để đăng ký, sau đó đi nhận một bộ đồng phục bảo an cùng vũ khí. Mặc vào trang phục bảo an cũng có cảm giác không tệ. Lúc mặc xong quần áo bảo an, Diệp Khiêm thậm chí có một loại ảo giác, giống như hắn vẫn còn ở Châu Phi, Châu Phi có thể nói là lãnh địa của tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói.

Sau khi đem Diệp Khiêm giới thiệu cho các đồng nghiệp, Trịnh Tân nói đơn giản một chút chức trách của bảo an, dặn dò Diệp Khiêm có chuyện gì không hiểu thì hướng những đồng nghiệp khác hỏi thăm, lúc này mới vênh váo tự đắc rời khỏi. Đối với thái độ của Trịnh Tâ, Diệp Khiêm cũng không có phản ứng gì quá lớn, nếu không thích thì ít cùng hắn liên hệ là được rồi.

Nhìn thấy Trịnh Tân đã rời đi, một gã bảo vệ tức giận nói: "Cái thứ chỉ biết chém gió và nịnh bợ người khác".

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn người bảo an trẻ tuổi vóc dáng không cao, lớn lên lại rất giống Mã Cảnh Đào lúc còn trẻ, tên là Vạn Xuân Hoa. "Các anh hình như rất chán ghét Trịnh đội trưởng." Diệp Khiêm nói.

"Anh cứ tùy tiện hỏi, xem nơi đây có người nào không ghét nó. Thằng đó chỉ giỏi chém gió cùng với tâng bốc lãnh đạo, có nguy hiểm gì thì núp ở phía sau, có lợi thì liền xông lên trước nhất. Nếu như không phải hiện tại tìm việc làm không dễ dàng, thì tôi thật sự muốn đánh nó một trận." Vạn Xuân Hoa tức giận nói. Những bảo an khác cũng đều nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, chỉ có một người tuổi chừng 27-28 một mực lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, một câu cũng không nói.