Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, cũng không có tỏ vẻ gì.
"Huynh đệ, anh là người ở nơi nào?" Vạn Xuân Hoa hỏi.
"Tôi là người thành phố Thượng Hải." Diệp Khiêm hồi đáp.
Vạn Xuân Hoa hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Có rất ít người địa phương làm công việc bảo vệ, nơi đây tấc đất tấc vàng, người địa phương chỉ cần cho thuê mấy gian phòng, mỗi tháng lấy tiền thuê nhà là đủ sống rồi."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Nơi nào cũng có người giàu kẻ nghèo, mà tôi chính là một trong những kẻ nghèo đó." Diệp Khiêm nói."Còn anh thì sao? Anh là người ở nơi nào?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
"Tôi là người An Huy, tôi và Chủ Tịch là đồng hương." Vạn Xuân Hoa có chút đắc ý nói, giống như chủ tịch nước Hoa Hạ là chú bác của hắn vậy. Bất quá ở Hoa Hạ, nếu như đồng hương của bọn họ có người nào lên làm quan lớn thì bọn họ sẽ rất vui vẻ, huống chi còn là chủ tịch nước. Không cần nói trung ương sẽ có thái độ gì, những quan viên địa phương cũng sẽ biết nịnh nọt nịnh bợ, cố gắng kiến thiết tốt quê quán của chủ tịch, nếu không sẽ làm mất mặt chủ tịch.
"Huynh đệ, anh là người ở nơi nào?" Diệp Khiêm đi đến trước mặt một bảo an một mực im lặng nãy giờ hỏi. Diệp Khiêm mặc dù không có đi lính, nhưng hắn cũng có thể xem là một gã quân nhân rồi, Diệp Khiêm cảm giác được khí tức quân nhân trên người này, âm thầm phỏng đoán người này có lẽ là quân nhân xuất ngũ. Quân nhân tựa hồ luôn có một loại cảm tình đặc biệt đối với nhau, cho dù bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng khi hai người gặp nhau nói tên đơn vị, giới thiệu lẫn nhau lúc trong quân ngũ như thế nào, liền rất nhanh quen thuộc tựa như đã quen nhau nhiều năm rồi. Hơn nữa, rất nhiều quân nhân đều có một loại tật xấu là ưa thích nói ngoa, ưa thích đem chuyện phát sinh ở trên thân người khác thêm vào trên người của mình, cho dù là tốt là xấu, tựa hồ cũng là chuyện rất quang vinh.
"Người Đông Bắc! Giao Tuấn Sinh" gã bảo an nãy giờ không nói gì, mở miệng nói. Trong ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ vì cuộc sống mưu sinh, nhưng cũng hiện lên tính kiên nghị cùng chấp nhất của quân nhân. Một đại hán Đông Bắc thô cuồng, mà lại có tên thật nho nhã, nghe thật đúng là có chút không được tự nhiên.
"Anh ấy là như vậy, không thích nói chuyện nhiều, anh chớ nên để ý ah." Vạn Xuân Hoa ha ha nở nụ cười nói.
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, quen biết mọi người khiến cho tôi thật cao hứng, nếu không như vậy, buổi tối sau khi tan việc tôi mời mọi người đi ăn cơm." Diệp Khiêm nói.
"Tốt, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn ah. Tôi biết một quán bán đồ nướng rất ngon. Đặc biệt là món trym dê nướng, phải nói là nhân gian mỹ thực" Vạn Xuân hoa hưng phấn nói.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Anh không sợ ăn quá nhiều đồ chơi kia thì sẽ không nín được?"
"Sợ cái gì, không nín được thì đi chơi gái, chỉ cần 100 NDT, rất tiện nghi a. Thêm 50 NDT còn có thể chơi lỗ nhị." Vạn Xuân Hoa tùy tiện nói.
Diệp Khiêm ngược lại rất ưa thích tên tiểu tử ngay thẳng này, không có tâm cơ gì, thuộc về loại người có tính cách thẳng tính điển hình. Bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Tìm gái đứng đường, anh không sợ bị bệnh truyền nhiễm sao. Đến lúc đó, tiền lương hàng tháng của anh cũng không đủ để chũa bệnh a."
"Không có biện pháp, ai bảo tôi nghèo, cho nên không có bạn gái, nên đành phải giải quyết nhu cầu sinh lý như vậy thôi." Vạn Xuân Hoa có chút cô đơn nói.
Điều hắn nói đúng là sự thật, công nhân ở Hoa Hạ rất nhiều người đều có tình huống như vậy, vô luận là đã kết hôn hay là không có kết hôn, đều giống nhau. Vì sinh hoạt, bọn họ phải đi xa xứ, muốn cho người trong nhà có cuộc sống tốt hơn, thế nhưng mà cuối cùng lại phát hiện, sau khi làm công vài thập niên, về nhà vẫn là hai bàn tay trắng.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười không có nói thêm gì nữa. Vạn Xuân Hoa thở dài, nói: "Không nói những việc này nữa, nhắc tới lại thêm phiền lòng. Huynh đệ, anh vừa mới tới đây, để tôi mang anh đi bốn phía nhìn xem một chút, làm quen hoàn cảnh a."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói "Về sau cứ gọi tôi Diệp Khiêm là được rồi."
"Tốt, anh cũng gọi tôi Nhị Mao là được rồi." Vạn Xuân Hoa nói xong, cầm nón lên, đi ra khỏi phòng an ninh. Diệp Khiêm nhìn Giao Tuấn Sinh, hắn tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt Diệp Khiêm, liền nhìn Diệp Khiêm một cái, khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình giám sát.
Tập đoàn Thiên Nhai là một tập đoàn lớn, phương diện nghiệp vụ liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, bao gồm bất động sản, hậu cần, trang phục...... Tại thành phố Thượng Hải, tập đoàn Thiên Nhai được xem là tập đoàn số một rồi, và cũng nằm trong Top 100 tập đoàn lớn nhất tại Hoa Hạ. Tòa nhà 60 tầng này, toàn bộ đều là phòng làm việc của tập đoàn Thiên Nhai, tầng hầm là bãi đỗ xe, tầng cao nhất là văn phòng của chủ tịch tập đoàn Thiên Nhai tên là Triệu Thiên Hào.
Trên đường đi, Vạn Xuân Hoa không ngừng giới thiệu công việc của bọn họ cho Diệp Khiêm, những địa phương nào cần tuần tra, những địa phương nào không thể đi vào. Sau đó lại nói với Diệp Khiêm một ít thông tin về tập đoàn Thiên Nhai, đơn giản là một ít chuyện xấu chuyện lý thú, hoặc là trong công ty có cô gái nào xinh đẹp, cô gái nào phong tao nhất. Chỉ là trong giọng nói có chút buồn bực thất bại, giống như bảo mã không có gặp được Bá Nhạc.
Trên đường đi Diệp Khiêm đều lẳng lặng lắng nghe, cũng không có phát biểu quan điểm của mình. Diệp Khiêm tới nơi này đi làm, chỉ là vì để cho lão tía cảm thấy hắn đã có việc làm ổn định, để yên tâm, cũng không có tính toán cùng tập đoàn có liên hệ hay là có gút mắc gì. Hơn nữa, hắn là lính đánh thuê, đối với mấy loại chuyện xấu bát quái cũng không có hứng thú quá lớn, dùng để trò chuyện trong các bữa tiệc rượu thì được.
Sau khi dò xét hết tòa nhà tập đoàn, Diệp Khiêm cùng Vạn Xuân Hoa hướng phòng an ninh đi tới.
"Ui da!" Một âm thanh truyền tới, hai người kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy một cô gái có cách ăn mặc rất thời thượng, trong tay cô đang cầm cặp văn kiện, cau mày nhìn bọn họ. "Anh không có mắt hả, đi đường như vậy đó hả. Đụng vào người khác cũng không biết nói tiếng xin lỗi, thật không có lễ phép." Cô gái trừng mắt nhìn Diệp Khiêm trách mắng.
Lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, vừa rồi rõ ràng là cô gái này vội vội vàng vàng đụng hắn, bây giờ lại ác nhân cáo trạng trước, trong nội tâm không khỏi có chút phẫn nộ.
Không đợi Diệp Khiêm nói chuyện, Vạn Xuân Hoa sợ hãi nói gấp: "Thư ký Lý, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh ấy là người mới, nếu như có chỗ nào đắc tội thì kính xin cô thông cảm cho."
"Tôi đang nói chuyện với anh sao?" Lý Tú Cầm trừng Vạn Xuân Hoa. Sau đó, Lý Tú Cầm lại đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, trách mắng: "Anh không nói gì sao? Không biết nói chuyện hả, một chút tố chất cũng không có."