Thấy Vương Hổ rốt cục nhớ ra hắn, Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Hãy gọi tao là Nhị ca."
Khi còn bé, Vương Hổ cùng Diệp Khiêm đều ở trong khu người nghèo, hắn giống như Diệp Khiêm, từ nhỏ đã nghĩ học. Ở bên ngoài đi theo một lão đại, tuy nhiên lại lăn lộn không được như ý, lão đại kia chẳng những thường xuyên ngược đãi hắn, hơn nữa lúc hắn gặp chuyện cũng chưa bao giờ ra mặt thay hắn. Lần kia, hắn bởi vì không có trộm được tiền, kết quả lại bị lão đại của mình đánh cho da tróc thịt bong. Diệp Khiêm sau khi thấy được, hung hăng mắng hắn, nói, "Đã sớm nói mày đừng đi theo ông ấy rồi, mà mày không chịu nghe, mày xem mày bây giờ đi. Không được, tao nhất định phải giúp mày báo thù."
Khi đó Vương Hổ cũng không có lớn gan như hiện tại, lúc nhỏ nhưng hắn rất nhu nhược, sau khi nghe Diệp Khiêm nói, vội vàng nói: "Nhị ca, đừng mà, dưới tay ông ấy có nhiều người như vậy, chúng ta không phải là đối thủ của ông ấy."
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Ông ấy không có khả năng một ngày 24 tiếng đồng hồ đều mang theo đàn em bên người a? Mày yên tâm, ông ấy thiếu nợ mày nhất định phải trả lại cả vốn lẫn lời." Diệp Khiêm nói được thì làm được, từ ngày đó, Diệp Khiêm một ngày 24 tiếng đồng hồ đều đi theo dõi lão đại của Vương Hổ, mục đích chính là tìm một cơ hội tốt để báo thù.
Vào một đêm, lão đại của Vương Hổ từ trong quán rượu đi ra, Diệp Khiêm trực tiếp vọt tới, tại trên người của hắn hung hăng đâm tám đao. Tuy cuối cùng hắn được người cứu sống, nhưng từ ngày đó cũng biến thành một phế nhân, mà chuyện này ngoại trừ Vương Hổ cũng căn bản không có ai biết là do ai làm. Từ đó về sau, Vương Hổ liền một mực đi theo Diệp Khiêm, thẳng đến, Diệp Khiêm bị ép phải bỏ xứ mà đi.
"Nhị ca!" Vương Hổ kêu một tiếng, ôm cổ Diệp Khiêm. Thanh âm đều trở nên có chút khàn khàn, nhịn không được nước mắt chảy ra.
Diệp Khiêm có chút cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Bây giờ mày đã là đại ca rồi, mà còn khóc nhè, cũng không sợ người khác chê cười sao."
"Ai cười được cứ cười, em không quan tâm." Vương Hổ ôm thật chặt Diệp Khiêm, nói.
Bọn người Âu Dương Thiên Minh bên cạnh không khỏi có chút sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Diệp Khiêm vậy mà cùng Vương Hổ quen biết, hơn nữa nhìn bộ dạng thì tình cảm của bọn họ cũng rất tốt. Âu Dương Thiên Minh vốn muốn lợi dụng Vương Hổ đi dọn dẹp Diệp Khiêm, nhưng không được như mong muốn, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Bất quá, trong nội tâm cũng âm thầm nghĩ, một người có thể cùng đại ca xã hội đen có quan hệ không nông cạn, hơn nữa thân thủ còn tốt như vậy, chẳng lẽ chỉ là một bảo vệ đơn giản sao? Xem ra mình không thể không một lần nữa nhìn lại Diệp Khiêm a.
Lâm Nhu Nhu nhìn thấy Vương Hổ kích động như vậy, cũng nhịn không được có chút đỏ mắt. Tại thế giới nhân tình ấm lạnh này, có thể có tình nghĩa huynh đệ như vây thật sự rất khó được.
"Nhị ca, anh trở về khi nào? Như thế nào cũng không tìm em?" Buông Diệp Khiêm ra, Vương Hổ hỏi.
"Vừa trở về mấy ngày mà thôi, còn chưa kịp liên lạc với mày." Diệp Khiêm nói.
"Đợi tí nữa anh không được đi, em mời khách, huynh đệ chúng ta không say không về." Vương Hổ nói.
Diệp Khiêm quay đầu nhìn Lâm Nhu Nhu, đang chuẩn bị cự tuyệt, Lâm Nhu Nhu lại mở miệng nói: "Vậy có thể mang theo người nhà không?"
Vương Hổ hơi sững sờ, lập tức ha ha cười nói: "Đương nhiên là được, đương nhiên là được, Nhị tẩu đã muốn đi thì tự nhiên là không thể tốt hơn được rồi, miễn cho đến lúc đó nhị ca uống quá chén rồi, sau khi trở về bị phạt quỳ xuống đất."
Lâm Nhu Nhu nói: "Tôi có bá đạo như vậy sao?" Nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ mặt hạnh phúc, Âu Dương Thiên Minh ở bên cạnh nhìn thấy phẫn nộ không thôi.
Vương Hổ quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Minh, nói: "Âu Dương công tử, chuyện hôm nay tôi mặc kệ ai đúng ai sai, Diệp Khiêm là Nhị ca của tôi, chuyện của anh ấy là chuyện của tôi. Tiền thuốc men của những huynh đệ này tôi sẽ bồi thường, về sau nếu như Âu Dương công tử cảm thấy trong nội tâm không thoải mái có thể hướng về phía tôi mà đến, tôi sẽ tận lực bồi tiếp."
Âu Dương Thiên Minh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Vương Hổ, anh cho rằng anh có thể chống lại tôi sao?"
Vương Hổ kiên định nói: "Âu Dương công tử, làm gi cũng đừng làm quá tuyệt, chó cùng đường cũng biết cắn người, nếu thật là đem chuyện này làm lớn, tôi cũng sẽ tiếp anh đến cùng. Ban đêm đi đường cẩn thận, không chừng sẽ gặp phải quỷ." Vương Hổ nói rất bình thản, nhưng là trong giọng nói rõ ràng có ý tứ cảnh cáo, rõ ràng là nói, nếu như Âu Dương Thiên Minh muốn làm lớn chuyện thì về sau cũng phải cẩn thận rồi, không chừng có khi đang đi trên đường sẽ bị người ta đánh.
"Tốt, chúng ta cứ chờ xem đi." Âu Dương Thiên Minh hừ lạnh một tiếng đứng lên. Từ đầu đến bây giờ, hắn một mực đều không có ra tay, hắn không phải loại người dễ xúc động, ngược lại thuộc về loại người âm hiểm xảo trá. Chuyện lần này với hắn mà nói, thật là mất mặt, nếu như không lấy lại danh dự, vậy Âu Dương Thiên Minh làm sao còn có thể tiếp tục lăn lộn tại thành phố Thượng Hải, sao có thể được xưng là một trong Tứ công tử thành phố Thượng Hải.
Cất bước đi đến trước mặt Diệp Khiêm, sắc mât của Âu Dương Thiên Minh có chút biến hóa, áp sát vào bên tai Diệp Khiêm, nhẹ giọng nói: "Cô gái mà tôi vừa ý chưa bao giờ trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, tôi sẽ đợi anh cầu xin tôi chơi bạn gái của anh. Nhớ kỹ, chuyện tôi đã nói thì tôi sẽ làm."
Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, nói: "Lúc trở về anh cũng nên nói trước với mẹ của anh, bằng không thì khi anh cầu tôi chơi mẹ của anh, trong nội tâm bà ấy vì có không chuẩn bị sẽ giống như chơi xác chết, chuyện đó sẽ không còn thú vị gì ah."
Sắc mặt của Âu Dương Thiên Minh âm trầm đáng sợ, giống như là mây đen trước khi bão tố kéo đến. "Hừ!" Lạnh lùng hừ một tiếng, Âu Dương Thiên Minh đi ra ngoài quán bar. Những tên chó săn cũng đều giãy dụa bò lên, đuổi theo.
Đợi cho bọn người Âu Dương Thiên Minh rời đi, Vương Hổ thân mật lôi kéo Diệp Khiêm ngồi xuống, nói: "Nhị ca, những năm này anh chạy đi nơi nào? Anh không biết em rất nhớ anh ah. Còn nhớ rõ lúc chúng ta còn nhỏ không? Mỗi lần anh nhìn lén Vương quả phụ tắm rửa đều là em canh chừng cho anh, ngẫm lại khi đó huynh đệ chúng ta ở cùng một chỗ thật tốt ah. Hiện tại anh đã trở về rồi, huynh đệ chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu."
Vương Hổ thật đúng là thẳng tính, nói chuyện cũng không cân nhắc, khiến cho Diệp Khiêm xấu hổ không thôi, ha ha gượng cười hai tiếng nhìn lâm Nhu Nhu nói: "Tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ là hiếu kỳ, ha ha!"
Lâm Nhu Nhu hung hăng nhéo eo Diệp Khiêm, nói: "Thật đúng là nhìn không ra nha." Cô cũng không có tức giận, có người đàn ông nào khi còn trẻ mà chưa khinh cuồng qua, chưa từng đối với người khác phái hiếu kỳ qua a, những chuyện kia cũng chỉ là chuyện cũ năm xưa mà thôi.
Nghe bọn họ đối thoại, Vương Hổ mới ý thức tới mình nói sai, ha ha gượng cười hai tiếng, nói: "Nhị tẩu nữ trung hào kiệt, ý chí thiên hạ, sẽ không để ý, Nhị ca anh cứ yên tâm đi."
Nữ trung hào kiệt, ý chí thiên hạ, Lâm Nhu Nhu không dám nhận, bất quá Vương Hổ biết vỗ mông ngựa làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, đặc biệt là một tiếng gọi "Nhị tẩu" khiến cho trong lòng cô giống như được uống mật ong, thật ngọt ngào ah.