Từ đầu đến cuối, Âu Dương Thiên Minh đều không có động thủ, cũng không phải bởi vì hắn xem trong phim ảnh võ lâm cao thủ đều tại thời điểm mấu chốt nhất mới ra tay, cũng không phải bởi vì hắn sợ hãi; mà là vì hắn nghĩ hắn không cần ra tay, hắn có nhiều đàn em như vậy, nếu chuyện gì cũng cần hắn ra tay thi cần đám đàn em này làm gì. Nói thật, hắn thật đúng là không sợ hãi, cha của hắn dù sao cũng lá phó bí thư thị ủy thành phố Thượng Hải, cái gọi là đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, tại thành phố Thượng Hải, người dám động vào hắn quả thật không nhiều.
Hắn không có động thủ, Diệp Khiêm cũng không có chủ động đi trêu chọc hắn. Sau khi dọn dẹp những tên chó săn kia, Diệp Khiêm chậm rãi ngồi xuống, bưng lên ly rượu trên bàn chậm rãi uống một ngụm, khinh thường nhìn lướt qua đám người đang nằm trên mặt đất khóc thét, nói: "Đúng là thứ không biết sống chết."
Lúc này, Lâm Nhu Nhu cùng Hứa Nhã Oánh cũng đều chạy tới. Lâm Nhu Nhu lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Diệp Khiêm mỉm cười, đối với thái độ của Lâm Nhu Nhu rất hài lòng, nói: "Nói cho em biết một bí mật, từ nhỏ đến lớn, đánh nhau anh còn chưa từng có thua qua."
Lâm Nhu Nhu hung hăng nhéo eo hắn, nhưng trong mắt lại trần đầy tình yêu giống như những cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
Triệu Tạ Minh nằm ở một bên trông rất tội nghiệp, vừa rồi hắn căn bản cũng không có dũng khí tham gia vây đánh Diệp Khiêm, nhưng là vì quá sợ hãi, sợ tới mức chỉ biết đứng im run rẩy, lại không cẩn thận bị Diệp Khiêm đạp bay một người khác đụng vào thân thể, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài, xương cốt bị đụng gãy mấy cây, lúc này đang nằm trên mặt đất không ngừng khóc thét.
Hứa Nhã Oánh chạy đến bên người Triệu Ta Minh đem hắn đỡ dậy, trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, thế nhưng lúc tiếp xúc đến ánh mắt như kiếm của Diệp Khiêm không khỏi bị hù run rẩy toàn thân, ánh mắt chuyển hướng Lâm Nhu Nhu, tức giận nói: "Nhu Nhu, bạn trai của bạn quả thật là lưu manh."
Lâm Nhu Nhu không cam lòng yếu thế nói: "Lưu manh thì làm sao? Mình thích lưu manh. Tối thiểu cũng mạnh hơn bạn trai của bạn, chẳng qua chỉ tên chó săn đi theo đuôi người khác."
"Bạn. . ." Hứa Nhã Oánh hiển nhiên không thể tưởng được Lâm Nhu Nhu vậy mà sẽ cùng cô lớn tiếng, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lâm Nhu Nhu khinh thường hừ một tiếng, nói: "Hứa Nhã Oánh, đừng cho là quen một nhân viên công vụ liền biến thành Phượng Hoàng, gà rừng vĩnh viễn đều là gà rừng, vĩnh viễn cũng không thể thành Phượng Hoàng được. Giấc mộng của bạn là tốt, thế nhưng mà thực tế thì tàn khốc, tàn khốc giống như trong mộng biến thành Phượng Hoàng, nhưng khi tỉnh lại thì bị người ta xem là gà mái đem làm đồ nhắm rượu."
Không thể tưởng được, Lâm Nhu Nhu vậy mà mạnh mẻ như vậy, Diệp Khiêm cũng không khỏi sửng sốt một chút, Nhìn Lâm Nhu Nhu giơ lên ngón tay cái, giống như muốn nói "Em rất lợi hại". Lâm Nhu Nhu hạnh phúc cười, ngã vào trong ngực Diệp Khiêm.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Quán bar Cuồng Say là địa bàn của Vương Hổ, tại khu này tuy không tính là thế lực rất lớn, nhưng cũng có chút mặt mũi, cho nên người tới quán bar nháo sự quả thật rất ít. Vừa rồi hắn đang trong phòng làm việc ôm một em hot girl, đang chuẩn bị abcxyz, thì có tiểu đệ tới nói Âu Dương công tử đến quán bar. Danh tiếng của Âu Dương công tử Vương Hổ rất rõ ràng, mặc dù nhìn không quen đức hạnh của hắn, nhưng làm ăn buôn bán, cầu tài là chính, cho nên ý định đi qua chào hỏi một tiếng. Lại không nghĩ vừa đi ra liền nhìn thấy có người nháo sự, mấy người vây công một người, vì vậy liền mở miệng quát bảo ngưng lại. Ai biết, người bị vây công không cho hắn mặt mũi, một cước liền đem những người kia toàn bộ đánh gục.
Lúc hắn nhìn rõ những người bị đánh ngã liền sửng sốt, đây chính là người của Âu Dương công tử a, tại thành phố Thượng Hải dám đối với người của Âu Dương công tử hạ độc thủ cũng không nhiều lắm. Huống chi, nếu như Âu Dương công tử tại địa bàn của hắn xảy ra chuyện gì, thì cuộc sống sau này của hắn chỉ sợ cũng khó qua, hơn nữa cho dù Âu Dương công tử không tìm hắn gây phiền toái, thì hắn cũng phải lấy lại mặt mũi a.
Mang theo ba tên tiểu đệ, Vương Hổ nổi giận đùng đùng đi tới, thấy Âu Dương công tử bình an vô sự ngồi ở chỗ kia, cuối cùng yên lòng. Nhẹ gật đầu, Vương Hổ nhìn Âu Dương Thiên Minh nói: "Âu Dương công tử!"
Âu Dương Thiên Minh khẽ gật đầu, "Ừ" một tiếng, cũng không có tỏ vẻ quá nhiều.
Vương Hổ đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: "Huynh đệ, ra tay ngoan độc đó. Không biết huynh đệ là giang hồ khu nào? Địa bàn quán bar này do tôi phụ trách bảo kê, vừa rồi huynh đệ làm như vậy có chút hơi quá rối đó."
Diệp Khiêm nhìn Vương Hổ, trong nội tâm âm thầm nở nụ cười, thầm nghĩ, tiểu tử này hiện tại lăn lộn cũng không tệ nha. Nói tiếp: "Một đám ỷ vào gia thế muốn hiếp đáp người khác, không cho bọn họ chút giáo huấn chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn đều không biết nghe lời."
Nghe được lời Diệp Khiêm nói sắc mặt Âu Dương Thiên Minh cấp tốc thay đổi, âm trầm đáng sợ, bất quá hắn cũng không nói gì thêm. Mà Vương Hổ càng thêm kinh ngạc không thôi, cũng không biết người trẻ tuổi trước mặt này là nghé con mới đẻ không sợ cọp, hay là có cái hậu trường gì, cho nên mới không đem Âu Dương Thiên Minh để vào trong mắt. Trong lúc nhất thời, Vương Hổ cảm giác mình có chút khó làm rồi, dù sao trong tình huống không biết thân phận đối phương tùy tiện đắc tội cũng không hay; chỉ là, bên phia Âu Dương công tử cũng không thể đắc tội a. Trầm mặc một lát, ánh mắt Vương Hổ chuyển hướng về phía Âu Dương Thiên Minh.
Âu Dương Thiên Minh lại phảng phất giống như không có nhìn thấy ánh mắt Vương Hổ, thản nhiên nói: "Đây là địa bàn của anh, anh xem rồi xử lý a." Mặc dù nói vô cùng bình thản, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, đây rõ ràng là muốn Vương Hổ cho hắn một cái công đạo.
Trong nội tâm Vương Hổ âm thầm chửi bới nói, "Mẹ kiếp nhà nó, rõ ràng là bọn mày lấy nhiều khi ít, hiện tại đánh không lại người ta liền đem nan đề giao cho lão tử." Nghĩ thì nghĩ, nhưng Vương Hổ lại không có đem lời nói nói ra, nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, Vương Hổ nói: "Huynh đệ, anh nói nên làm cái gì bây giờ? Tối thiểu cũng phải cho tôi một cái công đạo a, nếu không tôi cũng rất khó làm việc."
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Hổ Tử, bây giờ mày cũng kiêm luôn chức vú nuôi nữa hả. Như thế nào? Cũng học nịnh nọt, vuốt mông ngựa người khác hả?"
Vương Hổ kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên là thật không ngờ Diệp Khiêm vậy mà nhận biết hắn, hơn nữa theo ngữ khí của Diệp Khiêm tựa hồ cùng hắn quen biết đã lâu. Thế nhưng mà hắn cố gắng nhớ trong đầu, thủy chung không nhớ nổi mình rốt cuộc đã gặp qua Diệp Khiêm ở đâu, không khỏi mờ mịt mà hỏi: "Anh là . ."
"Như thế nào? Không biết tao hả? Lúc trước mày bị người ta đánh toàn là tao thay mày trả thù a." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Vương Hổ hơi sững sờ, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Khiêm quan sát, có chút cảm giac giống như đã từng quen biết. Bỗng nhiên, một thân ảnh xuất hiện ở trong đầu của hắn, Vương Hổ kinh ngạc nói: "Anh. . . Anh là Nhị thiếu gia?"