Trong sàn nhảy, Lâm Nhu Nhu nở cười xấu xa nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh vừa rồi nói cái gì? Em nghe không rõ ràng, anh có thể nói lại lần nữa hay không?"
"Cái gì a? Anh vừa rồi nói cái gì a?" Diệp Khiêm cố ý giả ngu nói. Hắn đương nhiên biết rõ Lâm Nhu Nhu muốn hắn nói lại câu kia, "Nhu Nhu là bạn gái của tôi", bất quá hắn lại cố ý muốn trêu cô một chút.
"Anh biết rõ mà!" Lâm Nhu Nhu gắt giọng.
"Anh thật sự không biết ah." Diệp Khiêm bày ra một bộ dạng mờ mịt, nói.
"Anh... Chán ghét chết được." Lâm Nhu Nhu hờn dỗi đập lên ngực Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm thuận thế cầm chặt tay của cô, bàn tay mềm như không có xương, làn da bóng loáng tinh tế tỉ mỉ. Nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Lâm Nhu Nhu là bạn gái của Diệp Khiêm, ai cũng đừng mong đem em cướp đi được."
Lâm Nhu Nhu như được uống mật, nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt hạnh phúc đem đầu vùi trong ngực Diệp Khiêm. Mà bên kia, Âu Dương Thiên Minh nhìn thấy một màn này, tức giận "Hừ" một tiếng. Hắn cũng không phải bởi vì ưa thích Lâm Nhu Nhu cho nên ghen, mà là hắn cho là, cho dù hắn không chiếm được cô ấy thì cũng không thể để cho người khác chiếm được cô ấy, huống chi hắn còn thua ở trong tay một tên quê mùa giống như Diệp Khiêm thì làm sao mà không tức giận cho được.
Bọn này giả bộ làm công tử, Diệp Khiêm nơi nào sẽ để vào mắt, bất quá bọn họ cũng chỉ ỷ vào thế lực trong nhà, ở bên ngoài ngang ngược càn rỡ mà thôi. Chuyện mà Diệp Khiêm quan tâm chính là Lâm Nhu Nhu.
Thời điểm Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu đang hạnh phúc ngọt ngào, Hứa Nhã Oánh liền đi đến, nhìn Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Em cùng Nhu Nhu đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, anh cho em mượn bạn ấy vài phút a."
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nhìn cô gái đáng ghét không thức thời này, hắn cũng đại khái đoán được dụng ý của nha đầu kia là gì, cô làm gì có lời nào muốn nói với Lâm Nhu Nhu, rõ ràng là muốn tách hắn ra. Ý đồ, không nói cũng hiểu, chỉ sợ là những công tử ca kia muốn gây phiền toái cho hắn a.
Lâm Nhu Nhu cũng không hề ngu, cô rất tinh minh, chỉ sợ cũng đoán được dụng ý của Hứa Nhã Oánh, cho nên có chút không quá nguyện ý. "Thật là tình cháng ý thiếp hạnh phúc ngọt ngào nha, không nỡ tách ra hả, hay là để em dẫn hai người đến cái phòng nào đó nha." Hứa Nhã Oánh cười trêu nói.
Diệp Khiêm nhìn lâm Nhu Nhu nở nụ cười, nói: "Anh không sao. Em cùng bạn học chậm rãi trò chuyện." Gặp Diệp Khiêm trao cho cô ánh mắt tự tin, Lâm Nhu Nhu lúc này mới yên lặng nhẹ gật đầu.
Đi trở về vị trí ngồi xuống, Diệp Khiêm rót một chén rượu, bắt chéo chân chậm rãi uống. "Tiểu tử, tao nói cho mày biết, Âu Dương công tử vừa ý bạn gái của mày rồi, mày tốt nhất ngoan ngoãn rời khỏi, hiểu chưa?" Lâm Kiếm trừng mắt Diệp Khiêm, hung hăng càn quấy nói.
"OK." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, khiến cho bọn họ lắp bắp kinh hãi, nguyên bản còn tưởng rằng muốn thêm chút ít thủ đoạn, ai ngờ lại dễ dàng như vậy. Xem ra tiểu tử này cũng chỉ là loại người nhu nhược, không có một điểm cốt khí. "Hừ, tính toán là mày thức thời. Cùng Âu Dương công tử lăn lộn, về sau không thiếu chỗ tốt cho mày" Lâm Kiếm đắc ý nói.
"Ừ, anh hãy nói cho Âu Dương Thiên Minh biết, tôi vừa ý mẹ của nó rồi, để cho nó ngoan ngoãn đem mẹ của nó đưa đến giường của tôi, có hiểu chưa?" Diệp Khiêm một bộ dạng nhàn nhạt, nói rất nhẹ nhàng, giống như đây là điều đương nhiên.
"Mẹ kiếp! Mày nói cái gì đó? Đcm, mày chán sống rồi hả?" Lâm Kiếm không đợi Âu Dương Thiên Minh bão nổi, liền phẫn nộ rống lên, cầm lấy chai bia trên bàn hướng Diệp Khiêm nện tới.
Ở chỗ quầy bar, mỹ nữ pha chế rượu nhìn thấy phát sinh một màn như vậy, khẩn trương che miệng của mình. Ở quán bar đánh nhau là chuyện bình thường xãy ra, nhưng hôm nay lại bất đồng, đây chính là người mà cô thích, trong nội tâm sao có thể không lo lắng ah. Mà ở gốc khác của quán bar, Lý Đông cùng mấy tên thủ hạ của hắn cũng nhìn thấy chuyện xảy ra bên này, thì liền rùng mình một cái, nhớ tới chuyện đã xảy ra ban ngày, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng không khỏi thay Lâm Kiếm âm thầm cầu nguyện, tiểu tử này rõ ràng là đi tìm chết nha.
Mắt thấy chai bia trong tay Lâm Kiếm sắp nện vào đầu Diệp Khiêm, thân thể của Diệp Khiêm có chút dịch chuyển, liền tránh khỏi, thuận tay cầm lấy bình rượu trên bàn hung hăng đập vào đầu của hắn. Đối với bọn giả bộ công tử này, Diệp Khiêm ra tay cũng không có nhẹ, chai bia vừa nện xuống, đầu Lâm Kiếm lập tức nở hoa, máu tươi lập tức chảy ra. Sau đó một cước đạp hắn bay ra ngoài, khinh thường nói: "Đjxmm~, cùng tao chơi hung ác, lúc lão tử đánh nhau mày vẫn còn ở trong ngực mẹ bú sữa."
Bình thường ỷ vào cha của mình có chút thế lực, hơn nữa còn có quan hệ với Âu Dương Thiên Minh, từ trước đến nay chỉ có Lâm Kiếm hắn khi dễ người khác, đâu có bị người khác đánh qua. Nhìn thấy đầu của mình đổ máu, lập tức bị la hét ầm lên, mặt mũi tràn đầy sợ hãi. "Ah... Ah... Máu, máu..." Lâm Kiếm sợ hãi kêu lên.
Những người khác cũng đều kinh ngạc không thôi, hiển nhiên là không ngờ Diệp Khiêm ra tay hung ác như vậy, lập tức cũng không khỏi ngẩn người. Đặc biệt là Triệu Tạ Minh, là người làm ở cục tư pháp, mặc dù chỉ là một nhân viên công vụ, nhưng người bình thường khi nhìn thấy hắn đều là nịnh nọt. Hắn đâu có chứng kiến trường hợp như vậy bao giờ, lập tức khiến cho toàn thân hắn bị hù không khỏi run rẩy lên.
Những công tử ca khác, sau khi sửng sốt, cũng đều kịp phản ứng, nhao nhao cầm bình rượu hướng Diệp Khiêm đập tới.
"Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Cách đó không xa, một gã tiểu đệ Lý Đông nói, "Muốn hay không đi qua hỗ trợ?" Bọn hắn tuy là đạo tặc, nhưng cũng là người bình thường, đã sớm không quen nhìn những tên công tử này sở tác sở vi, cho nên thấy nhiều người vây công Diệp Khiêm, cũng có chút tức giận bất bình.
Lý Đông phiền muộn trừng mắt liếc hắn, nói: "Mày cảm thấy anh ấy cần chúng ta hỗ trợ sao?"
Tên tiểu đệ kia hơi sững sờ, lập tức hiểu được. Xác thực, hắn đã tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của Diệp Khiêm, những tên công tử kia nơi nào sẽ là đối thủ của Diệp Khiêm. Kỳ thật đối với Diệp Khiêm, tuy hắn với bọn Lý Đông có thù oán, nhưng cũng không có chán ghét. Đi ra ngoài lăn lộn, phải sớm có nhận thức bị đánh, bị Diệp Khiêm đánh thành như vậy cũng chỉ có thể trách Lý Đông có mắt không tròng mà thôi. Đêm nay hắn chuẩn bị tiền mang tới cho Diệp Khiêm, lại vừa vặn gặp phải chuyện như vậy. Một bên là Diệp Khiêm cường hãn, một bên khác là con ông cháu cha, vô luận là phương nào hắn đều đắc tội không nổi. Ai cũng không giúp, đó là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cùng Diệp Khiêm có bất kỳ liên quan gì, đêm nay đem tiền đưa cho Diệp Khiêm coi như là thanh toán xong rồi, hắn cả đời đều không mong nhìn thấy Diệp Khiêm. Về phần báo thù, hắn đã không còn ý nghĩ này nữa rồi.
"Đjxmm~, ai dám ở bên trong địa bàn của tao nháo sự? Chán sống rồi đúng không?" Lúc này, một âm thanh tức giận truyền tới. Những tên công tử ca có chút sửng sốt, Diệp Khiêm lại không có buông tha cơ hội tốt như vậy, một cước đem toàn bộ bọn họ đạp ngã. Thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi, đây chính là lời lẽ chí lý a, tuy Diệp Khiêm không cần đánh lén, nhưng chuyện có thể tiết kiệm sức cớ sao mà không làm. Hơn nữa, từ trước đến nay Diệp Khiêm không cho rằng mình là người quân tử, hắn chính là kẻ tiểu nhân, ngẫu nhiên làm chuyện hèn hạ cũng không phải là chuyện xấu gì, đặc biệt là đối phó những tên công tử này, còn có niềm vui nha.