Sau khi lên xe, Lâm Nhu Nhu không có nhịn được tò mò trong lòng, hỏi: "Diệp Khiêm, người phụ nữ vừa rồi tại sao lại gọi anh là ân công?"
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Trước kia lúc anh ở Afghanstan, nhìn thấy cô ấy gặp chuyện phiền toái cho nên anh giúp cô ấy giải quyết."
Diệp Khiêm mặc dù nói vô cùng bình thản, nhưng Lâm Nhu Nhu biết chắc sẽ không đơn giản như vậy, chỉ là Diệp Khiêm đã không muốn nói, nên cô cũng không có hỏi tiếp làm gì. Có một số việc, nếu như người khác không muốn nói, thì cho dù mình có hỏi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đợi đến lúc Diệp Khiêm muốn nói thì coi như mình không hỏi, hắn cũng sẽ nói. "Ah!" Nhẹ nhàng lên tiếng, lâm Nhu Nhu không nói gì thêm nữa.
Sau khi tiến vào quán bar Cuồng Say, Lâm Nhu Nhu nhìn lướt qua bốn phía, trông thấy Hứa Nhã Oánh đang vẫy vẫy tay, nói với Diệp Khiêm: "Bọn họ ở bên kia, chúng ta đi qua đó đi."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Em hãy đi trước, một hồi anh sẽ tới sau."
"Tốt, cũng không nên vụng trộm chạy đi nha." Lâm Nhu Nhu nghịch ngợm nhìn Diệp Khiêm nở nụ cười, hướng Hứa Nhã Oánh đi tới.
Diệp Khiêm quay người đi đến trước quầy bar ngồi xuống, từ túi quần lấy ra 1500 NDT đưa tới, nói với Tiểu Long Nữ: "Đây là số tiền còn lại, cám ơn em đã hỗ trợ."
Tiểu Long Nữ nở nụ cười, nhìn thoáng qua Lâm Nhu Nhu vừa mới rời đi, hỏi: "Đó là bạn gái của anh?"
Diệp Khiêm cười nhạt một chút, không có phủ nhận cũng không có khẳng định, hỏi: "Biết mấy người bên kia lai lịch thế nào không?"
Tiểu Long Nữ kinh ngạc hỏi: "Anh không biết bọn họ là ai sao? Vậy mà anh còn cùng bọn họ ở cùng một chỗ." Cô nhìn thấy Lâm Nhu Nhu sau khi vô quán bar liền trực tiếp đi tới chỗ Hứa Nhã Oánh, còn tưởng rằng Diệp Khiêm biết bọn họ là ai, cho nên mới hỏi như vậy.
Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Không biết, bọn họ là ai?"
Tiểu Long Nữ nói: "Người trẻ tuổi mặc đồ Armani gọi là Âu Dương Thiên Minh, cha của Âu Dương Thiên Minh là Âu Dương Thành, ông ấy là phó bí thư thị ủy thành phố Thượng Hải. Âu Dương Thiên Minh nổi tiếng là một công tử phong lưu, là một trong tứ công tử nổi tiếng của thành phố Thượng Hải. Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Âu Dương Thiên Minh đều là người trong nhà có chút thế lực, không phải là quan nhị đại thì cũng là phú nhị đại. Nhìn ánh mắt của Âu Dương công tử thì đoán chừng là vừa ý bạn gái của anh rồi, anh cũng nên cẩn thận a."
Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Âu Dương Thiên Minh đang ngồi bên cạnh Lâm Nhu Nhu, vẻ mặt có bộ dạng nịnh nọt, chỉ là Lâm Nhu Nhu tựa hồ cũng không phản ứng đến hắn. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Cảm ơn hảo ý của em, bất quá những thứ gì thuộc về anh thì ai cũng đoạt không được, và cũng không có ai dám đoạt."
Tiểu Long Nữ hơi sững sờ, khẽ cười nói: "Anh rất tự tin nha."
Diệp Khiêm cười nhạt một chút, cũng không có giải thích gì, đứng dậy chào Tiểu Long Nữ, hướng lâm Nhu Nhu đi tới. Nhìn thấy Diệp Khiêm tới, những công tử ca chỉ khinh thường liếc qua, cũng không có nói lời gì. Chỉ có Lâm Nhu Nhu tranh thủ thời gian lôi kéo Diệp Khiêm ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Vừa mới rồi anh đi đâu vậy?"
"Đi WC!" Diệp Khiêm nói.
Lâm Nhu Nhu hơi sững sờ, sau đó hung hăng nhéo eo Diệp Khiêm. Mà những công tử ca thì là xem thường nhìn hắn một cái, nghĩ thầm, người này thật không có tố chất, đồ nhà quê thât đúng là đồ nhà quê. Diệp Khiêm cũng không có để ý tới bọn họ, rất tự nhiên rót rượu uống. Nếu như không phải Lâm Nhu Nhu kiên trì muốn tới, thì hắn cũng chẳng muốn cùng bọn họ liên hệ.
"Âu Dương công tử, nghe nói anh vừa mua một chiếc Porsche a, anh đã rửa xe chưa?." Hứa Nhã Oánh khinh miệt nhìn Diệp Khiêm, nói, "Để cho chúng tôi còn có cơ hội chiêm ngưỡng nữa chứ."
Âu Dương Thiên Minh một bộ dạng không quan tâm, nói: "Chỉ là chiếc xe Porsche mà thôi, không có gì mới. Gần đây thị chính phủ muốn bầu lại, cho nên cha tôi bảo tôi ít xuất hiện một chút. Mọi người cũng biết, cha tôi là phó bí thư thị ủy, nên tôi làm việc gì cũng không thể quá lộ liễu, bằng không mà nói đối với hình tượng của ông ấy sẽ có ảnh hưởng." Vừa nói vừa đắc ý nhìn lâm Nhu Nhu, mặt mũi tràn đầy khoe khoang. Chỉ là lâm Nhu Nhu lại có bộ dáng rất bình thản, khiến cho lòng hắn có chút không thoải mái.
"Âu Dương công tử, anh nói lần này thị chính phủ bầu lại, có thể có đại điều động gì hay không?" Triệu Tạ Minh hỏi.
"Ừ, có lẽ sẽ có thay máu lớn. Bất quá thế vận hội sắp được tổ chức, có khả năng đợi sau khi kết thúc thế vận hội mới tiến hành bầu cử. Theo tin tức mà tôi nghe nói, thì Bí thư thị ủy hiện tại có khả năng sẽ phải lui về tuyến hai." Âu Dương Thiên Minh nói.
"Bác Âu Dương lần này không phải là có cơ hội lên chức sao? Thật đáng mừng a, Âu Dương công tử, vậy thì phải sớm chúc mừng anh rồi." Triệu Tạ Minh vuốt mông ngựa nói.
Âu Dương Thiên Minh giả bộ khiêm nhường nói: "Cũng không nhất định a, hai phó bí thư còn lại cũng có thể trở thành Bí thư thị ủy, cũng không nhất định là cha tôi ah." Lời nói mặc dù như thế, nhưng lại không chút nào che giấu được sự đắc y trong nội tâm hắn, giống như hiện tại cha của hắn đã là bí thư thị ủy rồi.
Hứa Nhã Oánh vỗ vỗ bả vai Lâm Nhu Nhu, nói: "Nhu Nhu, Âu Dương công tử còn chưa có bạn gái, bạn có thể căn nhắc nha."
Lâm Nhu Nhu nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Vậy sao?"
Âu Dương Thiên Minh ha ha nở nụ cười, nói: "Nhu Nhu, anh có hân hạnh mời em nhảy một bài hay không?"
Lâm Nhu Nhu có chút sửng sốt một chút, ánh mắt không khỏi chuyển hướng Diệp Khiêm, lại phát hiện bộ dạng của tên này giống như không có nghe thấy, chỉ lo uống rượu. Lâm Nhu Nhu trừng mắt liếc hắn một cái, trong nội tâm âm thầm cảm thấy phiền phức khó chịu. Thời điểm tính đáp ứng Âu Dương Thiên Minh, thì Diệp Khiêm chậm rãi buông ly rượu trong tay xuống, nói: "Âu Dương công tử đúng không? Nhu Nhu là bạn gái của tôi, cho dù có muốn khiêu vũ thì cũng phải nhảy cùng với tôi nha." Nói xong, liền nắm tay Nhu Nhu hướng sân nhảy đi tới.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, trong mắt Âu Dương Thiên Minh hiện lên hai đạo âm mang, lạnh lùng hừ một tiếng. Trong lòng Triệu Tạ Minh âm thầm đắc ý, tên tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng cũng dám đắc tội Âu Dương công tử, phải để cho hắn nếm mùi đau khổ mới biết mình là ai. Nghĩ tới đây, vội vàng vuốt mông ngựa nói: "Âu Dương công tử, nếu không chúng tôi sẽ giúp anh dạy dỗ thằng đó một chút?"
"Đúng vậy a, chỉ là một tên bảo vệ, cũng dám kiêu ngạo như vậy. Mịa nó, lúc đầu nhìn thấy nó lão tử đã muốn đập chết nó rồi." Lâm Kiếm ngồi cùng bàn cũng tỏ vẻ tức giận bất bình, phảng phất giống như Diệp Khiêm đem mẹ hắn cưỡng hiếp vậy.
Âu Dương Thiên Minh nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi, nhưng đừng có làm quá mức, bây giờ đang là lúc cha tôi chuẩn bị lên chức, náo quá lớn sẽ ảnh hưởng không tốt. Cho nó một chút giáo huấn là được rồi."
Đã có những lời này của Âu Dương công tử, bọn họ liền có thể buông tay buông chân thoải mái làm a. Hơn nữa, Lâm Kiếm cũng không phải loại người tốt gì, cùng Âu Dương công tử đều là rắn chuột một ổ. Cha của hắn trước kia chẳng qua là chủ thầu, gần đây mở cửa hàng vật liệu xây dựng, tại thành phố Thượng Hải cũng có chút thủ đoạn, cho nên mấy năm này sinh ý phát triển vô cùng nhanh, nghiễm nhiên trở thành một phú ông, bất quá cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.