Chương 21: Hắn Là Người Bình Thường Sao?

Vừa ra khỏi nhà hàng, Triệu Tạ Minh buồn bực nói: "Bạn học của em sao lại chọn một tên bạn trai như vây? Thật sự là hoa lài cắm trên bãi phân trâu."

"Hình như Âu Dương công tử còn chưa có bạn gái? Không bằng đêm nay em đem cô ấy giới thiệu cho anh ấy a." Hứa Nhã Oánh xấu xa nói. Âu Dương công tử là loại người nào cô hết sức rõ ràng, không biết đã gây tai họa cho biết bao nhiêu cô gái. Cô sở dĩ muốn đem Lâm Nhu Nhu giới thiệu cho hắn, đơn giản là muốn nhìn Lâm Nhu Nhu bị Âu Dương công tử vứt bỏ sau khi chơi chán.

Triệu Tạ Minh vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ của Hứa Nhã Oánh, liền nở nụ cười xấu xa, nói: "Em thật là xấu a, bất quá anh thích, ha ha. Nếu quả thật có thể đem bạn học của em đưa lên trên giường của Âu Dương công tử, thì việc này đối với chúng ta sẽ có rất nhiều chỗ tốt."

Hai người nhìn nhau cười cười. Thật đúng là một đôi cẩu nam nữ.

Nhìn thấy Hứa Nhã Oánh cùng Triệu Tạ Minh rời khỏi, Diệp Khiêm thản nhiên nói: "Người bạn học này hình như không thích em?."

Lâm Nhu Nhu nở nụ cười giảo hoạt, nói: "Em biết chứ, cô ấy không phải là muốn nhìn em bị chê cười sao. Bất quá, chỉ sợ sẽ khiến cho cô ấy thất vọng rồi, em lựa chọn ai làm bạn trai của em, là do em cam tâm tình nguyện, bạn trai của cô ấy có quyền thế thì thế nào."

Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, xem ra mình thật đúng là đã xem thường Lâm Nhu Nhu rồi, cô ấy quả là người thông minh.

Hai người ăn xong bữa tối, lúc đang chuẩn bị tính tiền, thì một người phụ nữ đi tới trước mặt Diệp Khiêm, người phụ nữ cẩn thận nhìn qua, kích động kêu lên: "Ân công, là anh thật sao?" Kỷ Mộng Tình là chủ nhà hàng Thơ Mộng, cô một mực ở trong phòng làm việc quan sát động tĩnh của Diệp Khiêm, mắt thấy hắn sắp phải rời khỏi, cô rốt cục không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp đi tới. Nếu như mất đi cơ hội lần này, thì không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy Diệp Khiêm.

Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nhìn Kỷ Mộng Tình, lại quay sang nhìn Diệp Khiêm, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ Kỷ Mộng Tình tại sao lại gọi Diệp Khiêm là "Ân công", chẳng lẽ Diệp Khiêm trước kia đã cứu cô ấy?

Diệp Khiêm cũng có cảm giác kinh ngạc không thôi, mờ mịt nhìn người phụ nữ trước mặt, kinh ngạc nói: "Tôi đã gặp qua cô sao?"

"Ân công, anh không nhớ rõ sao? Lúc ở Afghanistan, nếu như không phải được anh cứu thì chỉ sợ tôi đã chết ở nơi đất khách quê người rồi, cả đời này tôi đều không quên ân tình của anh." Kỷ Mộng Tình tự đáy lòng nói.

Diệp Khiêm cẩn thận nhìn Kỷ Mộng Tình, cố gắng nhớ lại, cảm giác người phụ nữ trước mặt này có chút quen thuộc. Ừ, hình như là hắn nhận lời mời của một thương nhân, đi afghanistan giải cứu con gái của hắn từ tay bọn buôn lậu súng ống đạn dược. Diệp Khiêm dẫn theo lính đánh thuê Nanh Sói tiêu diệt bọn buôn lậu súng ống đạn dược này, trong số những con tin mà hắn cứu ra thì có người phụ nữ trước mặt này. Lúc ấy Diệp Khiêm thấy cô cũng là người Hoa Hạ, cho nên cũng không có như đối đãi như những người khác là để cho người nhà của bọn họ đưa tiền sang đây lĩnh người, mà kín đáo đưa cho cô một khoản tiền để cho cô về nước.

Diệp Khiêm sẽ không làm việc lỗ vốn, lần kia cứu ra nhiều người giàu có, không có khả năng chỉ lấy tiền của một gã thương nhân kia mà thôi, những người nhà của những người khác muốn chuộc người thì tự nhiên phải giao trả thù lao. Mà người thân của những người giàu có được cứu ra, nơi nào sẽ quan tâm chút ít tiền này a, tự nhiên là nhanh chóng chuyển tiền và trong tài khoản của Diệp Khiêm.

Về phần Kỷ Mộng Tình, lúc đầu Diệp Khiêm cũng có ý nghĩ để cho thân nhân của cô đưa tiền chuộc, bất quá nghe nói cô chỉ có một đứa con gái còn nhỏ tuổi, nên Diệp Khiêm mềm lòng, chẳng những không lấy tiền của cô mà còn cho cô một khoản tiền, để cho cô về nước. Kỷ Mộng Tình dựa vào chút tiền kia mới mở được nhà hàng Tây này, dưới sự cố gắng của cô nhà hàng cũng đã có quy mô đơn giản, nhưng cô vẫn nhớ rõ những thứ mà cô đang có hết thảy là do ai cho cô. Nếu như không phải Diệp Khiêm, thì đừng nói cô có cuộc sống như hiện tại, chỉ sợ cô đã sớm chết ở nơi đất khách quê người, mà con gái của cô cũng sẽ trở thành cô nhi.

"Ah, ta nhớ ra rồi. Cô cũng không cần gọi tôi là ân công, nghe không được tự nhiên, gọi tôi là Diệp Khiêm là được rồi." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười nói.

"Diệp tiên sinh, từ khi trở về nước tôi luôn tìm kiếm tin tức của anh, muốn tìm một cơ hội báo đáp ân tình của anh, thế nhưng mà vẫn không có tin tức của anh. Hôm nay nếu như không phải ở chỗ này gặp được anh, thì không biết lúc nào mới có cơ hội báo đáp ơn của anh a." Kỷ Mộng Tình nói.

Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ, nếu như cô ấy có thể thăm dò được tin tức của hắn thì đó mới là chuyện kỳ quái, rất nhiều nguyên thủ quốc gia muốn tìm hắn cũng không dễ dàng tìm thấy, huống chi là cô ấy. Nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Không cần khách khí như vậy, lần đó cũng chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Mặc dù chỉ là trùng hợp, nhưng mạng của tôi quả thật là do anh cứu. Diệp tiên sinh, nếu như có thể, tôi muốn mời anh một bữa cơm, coi như là tôi báo đáp ân cứu mạng ngày đó, mong anh nhất định phải đáp ứng tôi, nếu không thì cả đời tôi cũng sẽ không an lòng." Kỷ Mộng Tình nói.

Diệp Khiêm nói: "Được rồi, có thời gian rãnh tôi sẽ liên hệ với cô."

"Diệp tiên sinh, tôi đây như thế nào liên hệ với anh?" Kỷ Mộng Tình mong đợi hỏi.

Diệp Khiêm trầm ngâm một lát, nói: "Tôi sẽ đem số di động của tôi cho cô, đến lúc đó cô gọi điện thoại cho tôi là được rồi." Nói xong, đem số di động của mình nói cho Kỷ Mộng Tình, Kỷ Mộng Tình rất trịnh trọng ghi xuống. Diệp Khiêm nói: "Đêm nay tôi còn có chuyện, có cơ hội lại trò chuyện. Nhân viên phục vụ!" Vừa nói Diệp Khiêm vừa vẫy tay với nhân viên phục vụ bên cạnh.

"Diệp tiên sinh, không cần, bữa này coi như là tôi mời khách." Kỷ Mộng Tình nói.

"Ừ?" Diệp Khiêm có chút sửng sốt, nói, "Chuyện này có vẻ không tốt cho lắm?" Không phải Diệp Khiêm làm ra vẻ, mà là bữa cơm này tối thiểu phải ba bốn vạn, hắn từng nói chuyên với cô nên cũng biết cô không phải là người giàu có, cho nên lúc này mới cự tuyệt. Kỷ Mộng Tình đã sớm có ý định mở nhà hàng Tây, lần kia là Kỷ Mộng Tình đến nước Afghanistan khảo sát phương pháp quản lý nhà hàng Tây, trong lúc vô tình thì bị bọn buôn lậu súng ống đạn dược bắt được. Cô vốn nghĩ là mình chết chắc rồi, lại không nghĩ rằng gặp được Diệp Khiêm. Lúc trước cô cũng không giàu có, một người phụ nữ vừa không có công việc lại vừa phải nuôi con gái nhỏ thì làm gì có tiền, để cho cô không nghĩ tới chính là Diệp Khiêm vậy mà cho cô một tấm thẻ chi phiếu. Sau khi cô kiểm tra một chút, bên trong thậm chí có hơn 50 vạn.

Kỷ Mộng Tình nở nụ cười, nói: "Nơi đây là nhà hàng của tôi, cho nên thay anh thanh toán hẳn không phải là vấn đề gì, Diệp tiên sinh cũng đừng có cự tuyệt."

Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Đã như vậy, tôi đây cũng không khách khí nữa." Diệp Khiêm không phải loại người làm ra vẻ, nếu Kỷ Mộng Tình nguyện ý miễn phí cho hắn, thì Diệp Khiêm sẽ không cự tuyệt. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hiện tại Kỷ Mộng Tình cũng có đủ điều kiện kinh tế.

Sau khi cùng Kỷ Mộng Tình nói lời tạm biệt, Diệp Khiêm nắm tay Lâm Nhu Nhu đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng Diệp Khiêm rời đi, Kỷ Mộng Tình ngơ ngác ngẩn người. Tuy cô không rõ Diệp Khiêm vì cái gì lại đi chiếc xe bình thường kia, nhưng cô nghĩ rằng đây có lẽ là do Diệp Khiêm khiêm tốn. Dù sao, một người có thể tiện tay ném ra ngoài 50 vạn cho người xa lạ người, thì sẽ là người nghèo sao?