Kỷ Mộng Tình đang nắm tay con gái với vẻ mặt hạnh phúc đi tới nhà hàng. Nhà hàng"Thơ Mộng" này là tâm huyết của cô, tất cả thiết bị đều do cô một tay thiết kế, hiện tại sinh ý của nhà hàng rốt cục đi lên quỹ đạo, cô rốt cục cũng yên tâm, không cần phải quan tâm mọi chuyện. Một người phụ nữ vừa phải một mình nuôi con vừa phải chiếu cố nhà hàng lớn như vậy, có đôi khi cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi, bất quá mỗi lần nhìn thấy đứa con gái thiên thần đáng yêu của mình, trong nội cô có cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Đối với cô mà nói, con gái của cô là tất cả, cho dù có mệt mỏi thế nào thì cũng đáng giá.
Lúc đi vào nhà hàng, ánh mắt của Kỷ Mộng Tình vô tình nhìn lướt qua bốn phía, cả người bỗng nhiên hóa đá, kinh ngạc khi nhìn thấy người trẻ tuổi ăn mặc dáng vẻ quê mùa ở trong góc. Con gái đang đi bỗng nhiên nhìn thấy mẹ của mình ngừng lại, hiếu kỳ nhìn cô một cái, kêu lên: "Mụ mụ, sao lại không đi?"
Nghe được tiếng con gái hô, Kỷ Mộng Tình từ trong thất thần tỉnh lại, nhìn con gái nở nụ cười hiền lành, nói: "Đi thôi!" Nói xong, nắm tay con gái hướng phòng làm việc của mình đi đến, trên đường đi ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn người trẻ tuổi trong góc kia.
Người trẻ tuổi kia để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, nếu như không phải có hắn, thì chỉ sợ cô đã sớm chết tại đất khách quê người. Tuy đã qua hai năm, nhưng lhình bóng người trẻ tuổi kia vẫn còn tồn tại trong đầu cô. Có đôi khi, trong những đêm vắng vẻ, hình tượng to lớn của người trẻ tuổi kia lại hiện lên trong lòng cô.
Trong hai năm qua, cô cũng nhờ người nghe ngóng qua tin tức của hắn, nhưng lại một điểm thu hoạch cũng không có. Lại không nghĩ rằng, hôm nay vậy mà lại thấy hắn ở trong nhà hàng của cô.
Sau khi đi vào trong văn phòng, con gái cô liền ngồi ở trên ghế sa lon lấy đồ ăn vặt ra ăn, vừa ăn vừa chơi với búp bê trông thật đáng yêu.
Diệp Khiêm hiển nhiên là không có chú ý tới có người từ một nơi bí mật gần đó quan sát hắn, dù sao bây giờ hắn đang cùng Lâm Nhu Nhu ăn tối nên không cần lúc nào cũng phải cảnh giác quan sát. Ăn cơm là nên buông lỏng. Lúc nhân viên phục vụ hướng hắn đề cử những món ăn, Diệp Khiêm chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, tuy nhân viên phục vụ ngụy trang vô cùng tốt, nhưng Diệp Khiêm vẫn có thể thấy trong ánh mắt của cô một cái nhìn khinh miệt. Hắn cũng không có truy cứu, người trông mặt mà xem thường người khác Diệp Khiêm thấy nhiều rồi, không cần phải chấp nhặt với cô ấy làm gì. Hơn nữa, hắn muốn cùng Lâm Nhu Nhu ăn một bữa cơm vui vẻ, nên chẳng muốn đi so đo. Bất quá, dù sao là lần đầu tiên mời Lâm Nhu Nhu ăn cơm, Diệp Khiêm đương nhiên không đành lòng khiến cho cô thụ chịu ủy khuất, cho nên khi nhân viên phục vụ cố ý đề cử những thứ đắt đỏ như bò bít-tết, trứng cá muối cùng rượu đỏ hắn cũng không có cự tuyệt.
"Nhu Nhu?" Lúc hai người đang ăn cơm, một cô gái trẻ tuổi kéo tay một thanh niên trẻ tuổi đi tới, nói.
Lâm Nhu Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô một cái, kinh hỉ nói: "Nhã Oánh? Bạn là Hứa Nhã Oánh phải không? Bây giờ đang làm việc ở đâu?" Lâm Nhu Nhu thật không ngờ ở chỗ này còn có thể gặp bạn học ngày xưa, phi thường cao hứng.
"Mình đang làm tại cục kế hoạch hóa gia đình. Công việc y tá không có tiền đồ, bạn trai của mình cũng không muốn mình quá mệt mỏi, cho nên mới đưa mình vào cục kế hoạch hóa gia đình làm, bây giờ đã được vào biên chế, xem như là nhân viên công vụ. Còn bạn thì sao? Vẫn còn làm y tá ở bệnh viện nhân dân hả?" Hứa Nhã Oánh không khỏi đắc ý nói.
"Đúng vậy a!" Lâm Nhu Nhu thản nhiên nói, đối với Hứa Nhã Oánh đắc ý cũng không có phản ứng gì.
"Nhu Nhu, mình thật không hiểu nổi bạn rồi, với điều kiện của bạn muốn đổi một công việc tốt còn không phải là chuyện rất dễ dàng sao, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại muốn làm y tá vừa khổ lại mệt mỏi." Hứa Nhã Oánh một bộ dáng rất quan tâm Lâm Nhu Nhu, kỳ thật lại đang ám chỉ sự thông minh của mình.
Lâm Nhu Nhu nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Mình rất thích công việc y tá, mặc dù hơi mệt, nhưng nó khiến cho mình rất vui vẻ."
Hứa Nhã Oánh lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Nhu Nhu, để mình giới thiệu cho bạn, đây là bạn trai của mìnhTriệu Tạ Minh, anh ấy đang làm việc tại cục tư pháp, rất nhanh sẽ đi thị ủy làm việc." Hứa Nhã Oánh mặt mũi tràn đầy vẻ đắc ý, nhìn có vẻ đáng ghét. Ban đầu lúc còn ở trường học, Hứa Nhã Oánh khắp nơi đều bị Lâm Nhu Nhu áp chế. Từ lí luận cho tới năng lực làm việc cô đều không bằng Lâm Nhu Nhu; luận tướng mạo, cô cũng không thể so sánh với Lâm Nhu Nhu. Bất quá những thứ này đối với cô bây giờ mà nói đã không trọng yếu, cho dù lúc trước Lâm Nhu Nhu ưu tú thế nào, hiện tại còn không phải bị cô áp xuống hay sao.
Sau khi nghe được Hứa Nhã Oánh giới thiệu, một mực yên lặng uống rượu đỏ Diệp Khiêm nhịn không được "Phốc phốc" một tiếng nở nụ cười. Nhìn thấy ba người đem ánh mắt chuyển hướng sang nhìn mình, Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đột nhiên nhớ tới một truyện cười mà thôi, mọi người cứ tiếp tục."
"Nhu Nhu, đây là bạn trai của bạn phải không? Như thế nào không giới thiệu một chút ah. Suất ca, đang làm việc ở đâu?" Hứa Nhã Oánh hỏi. Tuy ngoài miệng gọi Diệp Khiêm là suất ca, nhưng nhìn qua nét mặt của cô, rất rõ ràng tiếng gọi này chẳng qua là lễ tiết mà thôi, nhìn bộ dang giống như nông dân của Diệp Khiêm, cô nhìn một chút đã thấy chướng mắt rồi.
Lâm Nhu Nhu quen biết Diệp Khiêm cũng chỉ có ngắn ngủn hai ngày, số lần hai người gặp mặt cũng chỉ vài lần mà thôi, cho nên đối với Diệp Khiêm làm công việc gì cũng không rõ ràng. Nghe Hứa Nhã Oánh nói Diệp Khiêm là bạn trai của mình, Lâm Nhu Nhu không khỏi có chút xấu hổ, nhưng lại không có nói lời phản đối.
"Tôi chỉ là bảo vệ của một công ty mà thôi." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Nghe được Diệp Khiêm trả lời, Hứa Nhã Oánh cùng Triệu Tạ Minh đều lộ ra bộ dạng xem thường, bọn họ đều là thanh niên tài tuấn, tiền đồ sáng lạn, đường làm quan càng rộng mở, như thế nào có thể đem một người bảo an bình thường để vào mắt. Hứa Nhã Oánh càng thêm đắc ý, nghĩ thầm, Lâm Nhu Nhu cho dù cô có xinh đẹp thì như thế nào, bạn trai còn không phải là tên bảo vệ sao, công việc chỉ ngồi rồi chờ chết, cả đời đều không có tiền đồ gì.
"Đúng rồi, Nhu Nhu, hôm nay là sinh nhật của Âu Dương, chúng tôi đang chuẩn bị đi quán bar chúc mừng, bạn cũng đến đó đi." Hứa Nhã Oánh rất khách khí nói, nhưng là người sáng suốt liền minh bạch, cô cũng không có thành ý gì, mà chỉ muốn tiếp tục trào phúng, đả kích Lâm Nhu Nhu mà thôi.
Lâm Nhu Nhu là con gái ngoan ngoãn, đã lớn như vậy còn chưa có đi quán bar bao giờ, nghe Hứa Nhã Oánh nói liền đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Khiêm. Diệp Khiêm âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm, thật là một cô gái đơn thuần. Bất quá nếu Lâm Nhu Nhu muốn đi, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ đi cùng cô. Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Nói cho chúng tôi biết địa chỉ, cơm nước xong xuôi chúng tôi sẽ tự đi qua đó."
"Tốt, quán bar "Cuồng Say", tám giờ tối." Hứa Nhã Oánh nói, "Không gặp không về nha." Nói xong, Hứa Nhã Oánh đắc ý kéo tay Triệu Tạ Minh đi ra khỏi nhà hàng. Toàn bộ quá trình, Triệu Tạ Minh một câu cũng không có nói, bởi vì hắn cho rằng, loại người giống như Diệp Khiêm căn bản không có tư cách cùng hắn nói chuyện.