Chương 19: Hẹn Hò

Phải nói, vận khí của Diệp Khiêm thật sự cũng không quá tệ, có thể là do những người trẻ tuổi hiện nay đều không thích làm bảo an, cho rằng công việc này không có tiền đồ, cho nên tập đoàn Thiên Nhai thông báo tuyển dụng đã dán rất lâu, đều không có người đến ứng tuyển. Cho nên, khi Diệp Khiêm đến đây phỏng vấn, đội trưởng bảo an chỉ tùy tiện hỏi thăm mấy vấn đề, liền tuyển chọn Diệp Khiêm, nói với hắn là ngày mai mang bản sao CMND cùng với ba tấm ảnh 3x4 tới đăng ký chính thức đi làm.

Diệp Khiêm một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, không ngừng đưa lên thuốc lá mời đội trưởng Trịnh hút, Sau đó lại nói "Về sau mong được chiếu cố nhiều hơn" các loại lời nói. Mắt thấy Diệp Khiêm thức thời như vậy, Trịnh Tân thoả mãn nhẹ gật đầu, bày đủ một bộ tư thế lãnh đạo, nói với Diệp Khiêm buổi sáng ngày mai đúng giờ tới đây làm.

Đã có một công việc chính thức, lão tía có lẽ có thể yên tâm a. Diệp Khiêm liên tục nói lời cảm tạ, sau đó quay người rời khỏi nơi đây. Tuy Diệp Khiêm đối với người lãnh đạo trực tiếp này cũng không phải rất hảo cảm, nhưng người ta cũng không có đắc tội hắn, nên hắn cũng không cần phải chấp nhặt với người ta làm gì.

Trên đường nhàm chán đi dạo cả buổi, đến khi gần 6 giờ tối, Diệp Khiêm mới nhớ tới có cuộc hẹn cùng Lâm Nhu Nhu, lúc này mới lái ô-tô trở về.

Khi đến cửa ra vào bệnh viện, từ rất xa đã nhìn thấy Lâm Nhu Nhu đứng ở nơi đó. mặc một bộ váy trắng dài liền thân, giống như một tiên nữ lạc vào nhân gian. Đem xe dừng lại trước mặt Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm từ trong xe đi ra, nhìn lướt qua cách ăn mặc của Lâm Nhu Nhu, mỉm cười, nói: "Em hôm nay rất đẹp."

"Cảm ơn!" Lâm Nhu Nhu ôn nhu nói. Bất kỳ một nữ nhân nào, đều hi vọng trang phục của mình đạt được người yêu tán thưởng, Lâm Nhu Nhu tự nhiên cũng không ngoại lệ, nghe được Diệp Khiêm khích lệ, trong nội tâm vui mừng không thôi.

Diệp Khiêm mở cửa xe, làm một động tác mới rất thân sĩ, nói: "Tiểu thư xinh đẹp, anh có thể mời em cùng đi ăn tối không?"

Lâm Nhu Nhu mỉm cười ngọt ngào, đi vào trong xe.

Xe chạy trên đường, lâm Nhu Nhu tò mò hỏi: "Đây là xe của anh sao?"

Lắc đầu, Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Không phải, đây là của bạn anh, anh mượn chạy vài ngày. Em muốn đi ăn ở đâu?"

Lâm Nhu Nhu không phải loại người ham phú phụ bần, hâm mộ hư vinh, cho nên lúc nghe Diệp Khiêm nói xe cũng không phải là của hắn, cũng không có phản ứng gì quá lớn, theo cô, trọng yếu hơn là bản thân Diệp Khiêm, mà không phải là hắn có xe, có tiền hay không. "Em biết một nhà hàng Tây, bò bít-tết ở đó rất không tồi." Lâm Nhu Nhu nói.

Nhà hàng tên gọi là Thơ Mộng, lắp đặt thiết bị phảng phất giống như Châu Âu thời Trung Cổ, từ bên ngoài xem ra thật đúng là có không khí lãng mạn. Cơm Tây Diệp Khiêm ăn cũng không ít, bất quá hắn vẫn cảm thấy thích cơm tàu hơn, này cũng không phải bởi vì hắn ghét đồ ngoại, mà là vì hắn cảm thấy ăn cơm Tây quá rờm rà, đâu có như cơm tàu thích ăn gì thì ăn. Bất quá nếu Lâm Nhu Nhu ưa thích, thì Diệp Khiêm cũng không có cự tuyệt.

Sau khi xuống xe, Diệp Khiêm thay Lâm Nhu Nhu mở cửa xe. Lâm Nhu Nhu giơ tay nắm lấy cánh tay của Diệp Khiêm, hướng trong nhà hàng đi đến. Ngoài cửa, nhân viên nhà hàng sau khi nhìn thấy hai người, liền khách khí hỏi: "Xin hỏi tiên sinh đi mấy người?"

"Hai người!" Diệp Khiêm đáp.

"Xin hỏi tiên sinh đã có đặt chỗ trước chưa?" Tiếp khách lễ phép hỏi.

"Không có!" Diệp Khiêm có chút không kiên nhẫn được nữa, bà nội nó, ăn một bữa cơm thôi mà giống như bị người thẩm vấn, nếu như không phải vì Lâm Nhu Nhu ở bên cạnh, thì Diệp Khiêm thật sự muốn nói tục.

"Ah! Hai vị mời đi bên này!" Tiếp khách làm một động tác "Mời", giúp bọn họ mở cửa nhà hàng ra, dẫn bọn họ đi vào.

Trong nhà hàng lắp đặt thiết bị tuy đơn giản nhưng không mất cao nhã, trong nhà hàng đang mở nhạc nhẹ nghe rất du dương. Tuy khách nhân không phải rất nhiều, nhưng trên cơ bản đều là tình nhân, âm thanh tiếng nói cũng đều rất nhỏ. Hai người sau khi ngồi xuống, liền có nhân viên phục vụ đi tới, khi thấy cách ăn mặc của Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt. Đàn ông tới nơi này ăn cơm trên cơ bản đều là mang giày Tây, mà người trẻ tuổi trước mắt này lại ăn mặc giống như đang ở nhà, nhưng với tư cách là một nhân viên phục vụ cô rất nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lễ phép đem hai quyển menu trong tay phân biệt đưa cho Diệp Khiêm cùng lâm Nhu Nhu, hỏi: "Vị tiên sinh này cùng tiểu thư muốn ăn món gì?"

Diệp Khiêm tùy ý nhìn thoáng qua, liền đem menu khép lại, nói: "Cô có món gì ngon đề cử sao?"

Nhìn thấy động tác của Diệp Khiêm như vậy, nhân viên phục vụ càng thêm khẳng định người trẻ tuổi trước mặt này không phải là kẻ có tiền, ngay cả menu tiếng Anh cũng xem không hiểu còn bày đặt ăn cơm Tây. Lại nhìn Lâm Nhu Nhu ở đối diện hắn, vẻ đẹp của Lâm Nhu Nhu khiến cho cô có chút đố kỵ. Một mỹ nữ như vậy mà lại là bạn gái của đồ nhà quê này, thực sự là hoa lài cắm trên bãi phân trâu a. Nhanh chóng vứt suy nghĩ trong đầu ra, cô quyết định khiến cho người trẻ tuổi này mất mặt. "Hôm nay chúng tôi có bò bít-tết mới từ nước Mỹ mới chở tới, còn có trứng cá muối của Nga, rượu đỏ, tôi nghĩ nên lựa chọn rươu Lafite năm 82. Tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?"

Diệp Khiêm nhìn Lâm Nhu Nhu hỏi: "Nhu Nhu, em có cần kêu thêm gì không?"

Sắc mặt của Lâm Nhu Nhu có chút khó coi, nếu đem toàn bộ những thứ vừa rồi lên thì chỉ sợ không dưới ba bốn vạn. Cô sở dĩ lựa chọn nhà hàng Tây là vì thích không khí ở đây mà thôi, cũng không phải muốn Diệp Khiêm tốn kém, cô nghĩ chỉ ăn bò bít-tết là được rồi. "Không cần, cho hai phần bò bít-tết là được rồi." Lâm Nhu Nhu thiện lương nói, tuy cô không biết gia thế của Diệp Khiêm như thế nào, nhưng cô cũng đã gặp lão tía, biết rõ lão tía chỉ là người nhặt ve chai, hơn nữa cách ăn mặc của Diệp Khiêm cũng không giống là kẻ có tiền, cô không nghĩ Diệp Khiêm sẽ có đủ tiền.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, hắn tự nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng của Lâm Nhu Nhu là gì, hảo cảm trong lòng hắn đối với lâm Nhu Nhu ngày một tăng lên, hiện tại cô gái hiểu chuyện như vậy không nhiều lắm. "Ừ, vậy thì chọn những món này, hai phần bò bít-tết, chín bảy phần; trứng cá muối hai phần, phải ướp lạnh, nhớ kỹ, thìa phải dùng là thìa bạc; rượu đỏ thì dùng Lafite năm 82 a." Diệp Khiêm rất thành thục nói.

Nhân viên phục vụ không khỏi sửng sốt một chút, cô thật không ngờ Diệp Khiêm cái này đồ nhà quê còn hiểu được cách ăn trứng cá muối như thế nào, chẳng lẽ là cô đã nhìn lầm? Phải biết rằng, trứng cá muối là một món cần phải biết cách mới ăn ngon được. Tuy kinh ngạc, nhưng nhân viên phục vụ vẫn lễ phép nói "Xin chờ trong chốc lát", quay người lại đi vào trong. Theo cô nghĩ, thì Diệp Khiêm có lẽ cũng chỉ nghe người khác nói qua phương pháp ăn trứng cá muối, hoặc là ở trên mạng xem qua mà thôi, đợi tí nữa đến lúc hắn trả tiền sẽ lộ ra nguyên hình a.

"Diệp Khiêm, không cần gọi nhiều như vậy đâu!" Lâm Nhu Nhu lo lắng nói.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Lần đầu tiên cùng em ăn cơm, sao có thể nhỏ mọn như vậy. Yên tâm đi!"

Lâm Nhu Nhu không có nói cái gì nữa, nhưng lại âm thầm sờ lên túi tiền của mình, đợi tí nữa nếu như Diệp Khiêm không đủ tiền thanh toán thì cô sẽ phụ trả tiền.