Chương 2: Cướp Máy Bay (2)

Giết người đối với Diệp Khiêm mà nói đã là chuyện bình thường, người chết trong tay hắn không có 1000 thì cũng có 800. Với tư cách là người lãnh đạo tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói, Lang Vương Diệp Khiêm, là một truyền kỳ cũng là thần thoại trong giới lính đánh thuê. Còn nhớ thời điểm ban đầu, Nanh Sói chỉ có 10 thành viên, ở trong giới lính đánh thuê chẳng có tên tuổi gì. Nhưng từ ba năm trước, khi mà Diệp Khiêm ngồi trên vị trí thủ lãnh Nanh Sói, thế lực Nanh Sói nhanh chóng khuếch trương và trở nên nổi tiếng trong giới lính đánh thuê.

Đặc biệt là trận chiến một năm trước, sau khi Nanh Sói triệt để đánh tan rã tổ chức lính đánh thuê Huyết Báo, đã leo lên vị trí bá chủ lính đánh thuê trên toàn thế giới.

Vài tên đạo tặc này đối với Diệp Khiêm mà nói, bất quá chỉ là một ít tiểu nhân vật không lên được mặt bàn mà thôi, Diệp Khiêm căn bản cũng không có để ở trong lòng. Lần này về nước vốn muốn sống một cuộc sống bình thản, tìm lại một phần trí nhớ đã mất, cho nên Diệp Khiêm vốn định im lặng cho qua chuyện, tuy nhiên lại gặp mấy tên đạo tặc này, nên đành phải ra tay. Dù sao, người giống như Diệp Khiêm, tư liệu của hắn cũng sớm đã đặt ở bên trong phòng hồ sơ của các cục Quốc An.

Sau khi thuận lợi giải quyết hai gã đạo tặc, Diệp Khiêm nhảy lên, túm lấy tên đạo tặc cầm súng bên cạnh, "Phanh" âm thanh của tiếng súng. Tên đạo tặc kia vừa mới xoay người lại, thì viên đạn đã bắn vào trán của hắn. Tiếng súng vừa vang lên, trong khoang máy bay liền trở thành một mảnh hỗn loạn, các hành khách kinh hoảng "Ah ah" kêu to lên.

Diệp Khiêm cũng không có để ý đến những hành khách đang kinh hoảng, đứng dậy hướng phòng điều khiển máy bay đi tới. Nơi đó còn có một gã đạo tặc, nếu như không nhanh chóng giải quyết, đợi đến lúc hắn phát hiện tình huống nơi này thì sẽ có hậu quả khó lường. Dù sao, trong tay hắn vẫn còn nắm giữ khẩu súng ak47, nói không chừng còn mang theo lựu đạn, một khi chọc giận hắn, hắn cho nổ máy bay thì xong hết.

"Cô đi trấn an bọn họ, tôi đi đến phòng điều khiển!" Diệp Khiêm nói với nữ tiếp viên hàng không một câu, sau đó cầm súng hướng phòng điều khiển đi đến, lúc đi ngang qua tên đầu lĩnh đạo tặc, thuận tay rút thanh dao găm cắm ở ngực của hắn ra. Thanh dao găm được rút ra vậy mà trên thân dao găm không lưu lại một giọt máu nào.

Lúc đến cửa ra vào phòng điều khiển máy bay, Diệp Khiêm cẩn thận nhìn vào trong phòng, tên đạo tặc có thân hình thấp bé hiển nhiên còn không có phát hiện chuyện đã xảy ra trong khoang máy bay, hắn ngồi khoan thai tự đắc ở trên ghế sô pha, bưng một ly rượu uống. Một gã đàn ông trung niên mặc một bộ đồ trắng nhìn tên đạo tặc kia nói: "Hiện tại thật sự không thể quay đầu, nhiên liệu trên máy bay không đủ để chúng ta bay trở về." Hiển nhiên, hắn là cơ trưởng của chiếc máy bay này.

Đạo tặc có thân hình thấp bé không muốn nghe giải thích của hắn, nếu như đến sân bay Hoa Hạ thì chỉ có chết, hắn cũng không ngốc đến nổi tự chui đầu vào lưới. "Không quay về được thì đổi hướng, đi Nhật Bản hoặc là Hàn Quốc." Tên đạo tặc có thân hình thấp bé nói.

"Thế nhưng mà... Chúng ta đột nhiên đi vào lãnh địa của quốc gia khác thì sẽ bị bọn họ xem làm kẻ địch, có thể sẽ bị bọn họ bắn hạ." Cơ trưởng bất đắc dĩ nói. Máy bay muốn tiến vào vùng trời của quốc gia khác, thì thủ tục xin phép rất phức tạp, nếu không có chuẩn bị tốt, sẽ bị coi là hành vi xâm phạm chủ quyền quốc gia, không may thì còn có thể bị một quả đạn đạo bắn cho tan xương nát thịt.

"Tao không muốn nói nhiều nữa, tao kêu mày làm như thế nào thì liền làm như thế đó, còn nói nhảm nữa là tao bắn nát sọ mày." Tên đạo tặc có thân hình thấp đã không thể kiên nhẫn được nữa, hắn đứng lên cầm súng hướng ngực cơ trưởng nhắm bắn.

Cơ trưởng bất đắc dĩ thở dài, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đối diện trước sức mạnh của tên đạo tặc tự hắn cũng không thể nói lý với đối phương, chỉ cần hắn dám nói một chữ không, thì mạng nhỏ của hắn sẽ khó giữ được. Nếu như thuận lợi đáp xuống sân bay nước khác, có lẽ còn có một tia hy vọng sống sót. Nghĩ tới đây, cơ trưởng lập tức thông qua điện đài vô tuyến để liên hệ, dù sao, điều kiện tiên quyết là có thể thuận lợi đáp xuống sân bay nước khác mới được.

Nhìn thấy cơ trưởng ngoan ngoãn làm theo lời theo yêu cầu của mình, tên đạo tặc có thân hình thấp bé nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngồi xuống. Đúng lúc này, Diệp Khiêm đẩy cửa ra đi vào. Tên đạo tặc có thân hình thấp bé nghe được tiếng vang, theo bản năng xoay người lại, nhìn thấy có người lạ, cuống quít cầm súng quét tới. Thế nhưng mà, tốc độ của hắn vẫn chậm hơn Diệp Khiêm, hắn còn chưa kịp bóp cò súng, thì đã thấy một đạo hồng quang hiện lên, sau đó tên đạo tặc có thân hình thấp bé liền ngã xuống sàn máy bay. Cho đến chết, hắn cũng không rõ mình đã chết như thế nào.

Giết người, đối với người được huấn luyện từ nhỏ giống như Diệp Khiêm mà nói tự nhiên không có vấn đề gì, hắn quen thuộc cấu tạo cơ thể con người, biết rõ nên làm thế nào để cho đối thủ trong nháy mắt mất đi năng lực phản kháng. Đây cũng là một môn bắt buộc cho từng thành viên tổ chức Nanh Sói.

Thu hồi dao găm của mình, Diệp Khiêm đem súng đặt ở trên mặt bàn, nhìn cơ trưởng nói: "Ba tên đạo tặc ở bên ngoài cũng đã bị tôi giải quyết, ông hãy cho người thu thập một chút đi, những khẩu súng này đều giao cho ông giữ."

Cơ trưởng nhìn Diệp Khiêm, cuống quít nói: "Cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, chỉ sợ tất cả hành khách cùng nhân viên trên máy bay đều gặp nạn rồi. Xin hỏi cậu tên goi là gì? Đợi tí nữa khi máy bay đáp xuống, kính xin cậu theo chúng tôi đi cục cảnh sát, đem chuyện xảy ra trên máy bay nói rõ."

Diệp Khiêm cau mày, nhìn cơ trưởng, phát hiện trong ánh mắt của hắn thần sắc thẳng thắn thành khẩn. Bất quá, Diệp Khiêm không muốn trắng trợn tuyên dương chuyện này, nếu không hắn sẽ bị người của Cục Quốc An chú ý.

Phát hiện thần sắc của Diệp Khiêm có chút không đúng, cơ trưởng cuống quít giải thích nói: "Xin cậu đừng hiểu lầm, chỉ là làm theo thủ tục mà thôi, hơn nữa cậu lập công lao lớn như vậy, về phía sân bay của chúng tôi cũng muốn đối với cậu tiến hành khen ngợi."

"Không cần, cám ơn!" Diệp Khiêm không muốn phóng viên phỏng vấn chính mình, đem hắn miêu tả thành đại anh hùng gì, quả quyết cự tuyệt nói. Nói xong, quay người hướng bên ngoài phòng điều khiển máy bay đi ra, lúc đến cửa ra vào bỗng nhiên hắn ngừng lại nói: "Cơ trưởng, trên máy bay của ông cũng có nhân viên bảo vệ mà, ông hãy nói với người khác là đạo tặc trên máy bay đều do bọn họ bắt được."

Cơ trưởng sửng sốt một chút, lập tức nhẹ gật đầu đáp ứng. Dù sao, hắn không phải là nhân viên công vụ quốc gia, chẳng qua là nhân viên của công ty hàng không mà thôi, nếu chuyện này ôm trên người hắn sẽ đối với tiền đồ của hắn càng thêm rực rỡ. Đã có một vị anh hùng Vô Danh cam nguyện tặng công lao cho hắn, thì hắn cũng phải vui vẻ tiếp nhận a.

Không lâu sau, máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay quốc tế Phố Đông thành phố Thượng Hải. Diệp Khiêm mang một balo hành quân cũ nát, trực tiếp hướng cửa sân bay đi ra. Trong sân bay, vô số phóng viên cùng cảnh sát vũ trang đã sớm chờ đợi, hiển nhiên là cơ trưởng đã đem chuyện xảy ra trên máy bay nói ra.

Diệp Khiêm cũng không rõ cơ trưởng có nói tới hắn hay không, bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, Diệp Khiêm lặng lẽ xuyên qua đám người đi ra khỏi sân bay. Tất cả phóng viên lập tức ùa lên, nháo nhào hỏi thăm về chuyện xảy ra trên máy bay. Cơ trưởng giải thích tình huống trên máy bay, bất quá cũng không có đề cập đến Diệp Khiêm, chỉ nói đạo tặc là do nhân viên bảo vệ trên máy bay bắt được, về phần tên của nhân viên bảo vệ thì xuất phát từ nguyên tắc bảo hộ nên không tiện lộ ra.