Chương 1: Cướp Máy Bay (1)

Tâm trạng lo sợ, dùng cái từ này để hình dung tâm tình của Diệp Khiêm bây giờ lại thỏa đáng. Hắn đang ngồi trên chuyến máy bay quốc tế bay về Hoa Hạ, nhìn từng tòa nhà cao tầng qua cửa sổ máy bay, tâm trạng của Diệp Khiêm phập phồng bất định. Hắn rời khỏi Hoa Hạ vào lúc 17 tuổi. Hôm nay, sau hơn 8 năm. Từ một thiếu niên ngây thơ hiện tại đã lột xác thành một người trẻ tuổi thành thục kiên nghị, trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo mờ, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm tràn ngập khí khái hào hùng.

"Chào ngài, ngài muốn uống gì không?" Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự ngồi bên cạnh Diệp Khiêm hỏi.

Nơi này là khoang máy bay hạng nhất, ngồi ở đây đều là giới thượng lưu và người thành công. Người đàn ông trung niên trông thấy cách ăn mặc quê mùa của Diệp Khiêm, không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh thường. Quả thật, Diệp Khiêm mặc đồ quá đơn giản, trên người là chiếc áo T-shirt tay ngắn đã bạc màu, còn quần là một chiếc quần rằn ri dùng trong quân đội, ống quần được bỏ trong một đôi giày dã chiến dính đầy tro bụi.

Người đàn ông trung niên xem thường nhìn Diệp Khiêm, nhìn nữ tiếp viên hàng không nhẹ gật đầu, nói: "Không cần, cám ơn!" Sau đó nhìn Diệp Khiêm, lầm bầm nói: "Người như vậy mà cũng có thể ngồi khoang hạng nhất ah."

Diệp Khiêm tự nhiên là nghe rõ những lời hắn nói, bất quá lại không có để ý đến hắn. Những kẻ tự cho là đúng, thường cho rằng lão tử là người Đệ Nhất Thiên Hạ, Diệp Khiêm gặp nhiều lắm rồi, hơn nữa chết trong tay hắn cũng không ít.

Nữ tiếp viên hàng không lễ phép cười cười, đồng dạng hỏi Diệp Khiêm một lần, dù sao, khách hàng là thượng đế, dù cho Diệp Khiêm là một tên ăn mày, chỉ cần lên máy bay ngồi khoang hạng nhất, cô phải lễ phép khách khí ngang hàng đối đãi, huống chi, người trẻ tuổi này tuy cách ăn mặc không xa hoa nhưng lớn lên trông rất tuấn tú, hơn nữa còn có một chút du côn đáng yêu.

Diệp Khiêm nhìn nữ tiếp viên hàng không, lắc đầu, nói: "Không cần!" Sau đó, ánh mắt lại chuyển hướng về phía cửa sổ.

"Phanh" một tiếng, trong khoang máy bay bỗng nhiên vang lên tiếng súng, chỉ thấy bốn gã đàn ông trung niên cầm súng đứng lên, trong tay cầm AK47 nhắm vào hành khách trong khoang máy bay. Bỗng nhiên xuất hiện biến cố như vậy, lập tức để cho hành khách trong khoang máy bay loạn thành một bầy, nguyên một đám hoảng sợ nhìn bốn tên đạo tặc trước mặt.

"Tất cả không được nhúc nhích, đem thứ đáng giá toàn bộ lấy ra, chúng tao chỉ muốn tiền, không muốn giết người, hi vọng bọn mày ngoan ngoãn phối hợp." Một gã đạo tặc nói.

Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua bốn tên đạo tặc. Mà gã đàn ông trung niên bên cạnh hắn đã bị hù dọa đến nỗi toàn thân run rẩy.

Tên đạo tặc vừa mới nói chuyện nhìn về một gã đạo tặc có thân hình thấp bé nhẹ gật đầu, ý bảo hắn đi đến phòng điều khiển của máy bay. Rất rõ ràng, trong bốn người này thì hắn là kẻ cầm đầu. Hắn cũng không phải đồ đần, chỉ cần máy bay đáp xuống sân bay Hoa Hạ, như vậy đợi chờ bọn họ chính là tử vong. Tại Hoa Hạ, cướp máy bay được xem là khủng bố, phạm tội này đủ để bọn họ chết mấy trăm lần.

Đợi tên đạo tặc có thân hình thấp bé quay người đi đến phòng điều khiển, tên đạo tặc cầm đầu nhìn hai gã đạo tặc còn lại nói: "Hai thằng mày đi thu gom tiền."

Đối mặt tình huống như vậy, những kẻ được gọi là người thành công đã sớm không biết phải làm sao rồi, thời điểm đạo tặc đem súng dí vào ót bọn họ, bọn họ đều ngoan ngoãn đem những thứ đáng giá trên người giao ra. Một gã đạo tặc đi tới bên cạnh Diệp Khiêm, quát: "Nhanh, mau lấy tiền ra!"

Diệp Khiêm quay đầu, vẻ mặt ngây thơ nói: "Đại ca, anh xem em bộ dạng này là kẻ có tiền sao? Đại ca muốn tiền thì hãy tìm ông này, toàn thân ổng đều là hàng hiệu, khẳng định có tiền." Diệp Khiêm vừa nói vừa chỉ gã đàn ông trung niên bên cạnh, Diệp Khiêm không phải dạng quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải hung hăng trả lại.

Gã đàn ông trung niên hung hăng nhìn Diệp Khiêm, thế nhưng mà đối mặt ánh mắt hung ác của tên đạo tặc nào dám nói nhiều lời, cuống quít đem tiền trên người toàn bộ lấy ra, nhẫn, đồng hồ trên tay, dây chuyền trên cổ đồng dạng cũng không dám lưu lại.

"Đại ca, trong miệng của ổng còn có mấy cái răng vàng." Diệp Khiêm vừa nói vừa chỉ miệng của gã đàn ông trung niên.

Ánh mắt của tên đạo tặc lại rơi vào trên người gã đàn ông trung niên nhân, gã đàn ông trung niên hận không thể đem Diệp Khiêm lột da uống máu, hắn âm thầm thề, về sau nếu như tại thành phố Thượng Hải nhìn thấy Diệp Khiêm nhất định phải giáo huấn hắn một phen.

"Nhanh lấy ra, mịa nó, nếu không lấy ra lão tử cho mày ăn đạn." Đạo tặc đem súng dí vào ót gã đàn ông trung niên hung ác nói.

"Cái này. . . Cái này làm sao lấy ra?" Gã đàn ông trung niên nói.

"Mày không biết làm sao hả? Vậy để tao giúp mày!" Gã đạo tặc vừa nói xong, liền dùng báng súng hung hăng đập vào miệng của gã đàn ông trung niên, lập tức miệng của gã đàn ông trung niên toàn là máu tươi, răng vàng từ trong miệng rớt xuống, ngoài ra còn có mấy cái răng thật. Gã đàn ông trung niên lập tức gào khóc thảm thiết giống như là heo bị giết.

"Móa nó, câm miệng của mày lại, còn kêu nữa là lão tử cho mày lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân luôn!" Gã đạo tặc hung dữ nói. Gã đàn ông trung niên đâu còn dám lên tiếng nữa, cố gắng chịu đựng đau đớn ngậm miệng lại.

"Mày, đem những thứ ở trên người toàn bộ lấy ra, nhanh lên!" Gã đạo tặc giơ súng nhắm ngay Diệp Khiêm, quát.

Trong nội tâm của gã đàn ông trung niên âm thầm chửi bới, hy vọng tên đạo tặc kia có thể bắn chết Diệp Khiêm. Diệp Khiêm với vẻ mặt ngây thơ nói: "Đại ca, em thật sự không có tiền."

"Đmm, mày lừa gạt ai đó? Có thể ngồi khoang hạng nhất dám nói mình không có tiền? Nhanh lên, nếu không lấy ra lão tử sẽ cho mày ăn kẹo đồng." Gã đạo tặc giơ súng hướng trước mặt Diệp Khiêm, quát.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ nhún vai, giang hai tay ra nói: "Nếu đại ca không tin thì tự mình tìm đi a."

Gã đạo tặc sửng sốt một chút, trừng Diệp Khiêm, nói: "Mày tốt nhất đừng có giở trò, súng của lão tử không phải chỉ để làm đẹp." Nói xong, quả thật khom lưng xuống lục lọi trên người Diệp Khiêm.

Ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn bốn phía một chút, tên đạo tặc có thân hình thấp bé đi phòng điều khiển vẫn chưa về, tên đạo tặc đầu lĩnh vẫn đứng tại cửa ra vào cảnh giác nhìn chằm chằm vào trong khoang hành khách, một gã đạo tặc khác thì đang vơ vét tiền tài.

"Đây là cái gì?" Tay đạo tặc thoáng mò tới ống chân của Diệp Khiêm, cảnh giác hỏi.

"Vật này không thể cho đại ca!" Diệp Khiêm nói.

"Nhanh, lấy ra!" Đạo tặc đem nòng súng dí vào trước ngực Diệp Khiêm quát.

Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, giơ tay lấy ra bảo bối giấu ở đôi giày dã chiến. Chỉ thấy một đạo hồng quang hiện lên, gã đạo tặc kinh ngạc há to mồm nói không ra lời, hắn không thể tưởng tượng nổi đây là cái gì. Đạo hồng quang kia là chính là từ thanh dao găm của Diệp Khiêm phát ra, thanh dao găm này tên là Huyết Lãng, toàn thân Huyết Lãng giống như có huyết dịch chậm rãi lưu động.

Nếu đã ra tay, Diệp Khiêm tự nhiên không hề do dự, dao găm trong tay tựa như mủi tên, bắn vào trái tim của tên đạo tặc đầu lĩnh. Toàn bộ thân dao găm chui vào thân thể của hắn, chỉ để lại chuôi dao ở bên ngoài, qua đó có thể thấy được lực ném của Diệp Khiêm mạnh như thế nào.