Chương 3: Về Nhà

Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, bất quá hắn cũng rõ ràng, chuyện này tuy không bị giới truyền thông cho ra ánh sáng, nhưng cũng không có nghĩa là cơ trưởng sẽ không nói rõ chuyện này với những nhân viên Cục Quốc An. Chỉ là, chuyện này cũng không khiến cho Diệp Khiêm phải quá lo lắng, dù sao camera trên máy bay đều bị bốn gã đạo tặc phá hư, nên không có lưu được hình dạng của hắn, chỉ căn cứ vào miêu tả của cơ trưởng cùng hành khách trên máy bay, muốn tìm được hắn chắc hẳn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Vừa ra khỏi sân bay, liền nhìn thấy xe cấp cứu 120 cùng một chiếc xe cảnh sát 110, chỉ thấy một lão già đang được y tá rinh lên từ mặt đất đặt lên trên cáng cứu thương, đẩy vào trong xe. Miệng lão già phát ra những tiếng rên la, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Nhìn bóng dáng của lão già, Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, cảm giác giống như đã từng quen biết. Cảnh sát thì đang hỏi thăm một gã đàn ông trung niên mập mạp, chính là người ngồi ở bên cạnh Diệp Khiêm lúc ở trên máy bay. Chỉ thấy hắn với vẻ mặt ngạo nghễ cùng cảnh sát đang nói gì đó, sau đó liền bị cảnh sát mang vào trong xe.

Rất nhanh, bên tai truyền đến âm thanh nghị luận của mọi người.

"Ai, lão già kia cũng thật xui xẻo, rõ ràng là hảo tâm nhặt giúp túi tiền của gã mập mạp kia, muốn trả lại cho hắn, kết quả lại bị hắn hoài nghi là kẻ trộm, sau đó còn bị hắn hung hăng đánh một trận. Thời nay, làm người tốt khó quá."

"Còn không phải sao, thời nay không đáng giá tiền nhất chính là mạng người. Lão già kia chỉ là người nhặt ve chai, đoán chừng cho dù bị người đánh chết, cũng không có người nào thay lão đòi lại công đạo. Có nhìn thấy quần áo mà tên mập mạp kia mặc không? Toàn là hàng hiệu, nhất định là kẻ có tiền, một lão già nhặt ve chai làm sao đấu lại người ta, hôm nay bị đánh cũng chỉ có thể ngậm câm mà thôi."

Diệp Khiêm nhíu lông mày, nhìn chằm chằm vào mập mạp đang lên xe cảnh sát, lúc này mới giơ tay gọi một chiếc taxi, hướng nhà chạy về. Nếu như không có cảnh sát thì Diệp Khiêm nhất định sẽ đi qua hung hăng giáo huấn mập mạp kia một trận, bất quá hiện tại có cảnh sát ở đây nên Diệp Khiêm cũng không tiện ra mặt. Huống chi, Diệp Khiêm cũng muốn về nhà gấp. Dù sao, hắn đã hơn 8 năm chưa trở về nhà, trong nhà không biết có xảy ra chuyện gì hay không, không biết tía của hắn có còn ở chổ cũ hay không nữa.

Trên đường đi, Diệp Khiêm tâm tình phập phồng bất định, giống như là một đứa bé phạm vào sai lầm, muốn trở về nhà, nhưng lại sợ hãi khi đối mặt với người nhà.

Xe rốt cục ngừng lại, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua cửa sổ xe. Tám năm, nơi đây tựa hồ cũng không có biến hóa gì, vẫn rách rưới, tàn phá như cũ. Hai bên đường trồng toàn cây ngô đồng cao ngất, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót, làm cho nơi này thêm một chút sức sống.

Diệp Khiêm cố gắng tìm kiếm nhà của mình trong trí nhớ, đó là một căn nhà nhỏ cũ nát, hôm nay càng thêm cũ nát rồi, tựa hồ tùy thời đều có nguy cơ sụp đổ. Cửa chính được mở ra hơn phân nửa, phía trên viết câu đối xuân đã có chút trở nên bạc màu, chữ viết bên trên hiển nhiên không phải của danh sư nào, chữ viết xinh đẹp mà non nớt, giống như chữ viết của một đứa bé gái.

Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm lấy hết dũng khí hướng căn nhà nhỏ cũ nát đi tới. Gõ cửa, cũng không có người nào lên tiếng, Diệp Khiêm liền đi vào. Bài trí vẫn giống như tám năm trước, không có gì cải biến, trong phòng khách chỉ có một bàn bát tiên cùng mấy cái ghế dài, trên quầy bầy đặt một tấm ảnh chụp chung, một lão già mặc bộ đồ cũ nát được một đám nhóc bao xung quanh, mặt mũi tràn đầy hiền lành hòa ái nở nụ cười thật tươi. Nước mắt của Diệp Khiêm nhịn không được chảy xuống, ai nói nước mắt của đàn ông không dễ rơi, chỉ là vì chưa thương tâm mà thôi.

Trong phòng bếp truyền đến thanh âm xào rau, Diệp Khiêm lau nước mắt, đi vào. Chỉ thấy một cô gái khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ở trong phòng bếp nấu ăn, Diệp Khiêm sau khi sửng sốt liền gõ cửa.

"Tía..." Thiếu nữ hưng phấn xoay đầu lại, trông thấy một khuôn mặt xa lạ, không khỏi có chút sửng sốt một chút, lời vừa tới miệng ngạnh sanh nuốt trở về. Sau đó nhìn Diệp Khiêm hỏi: "Có chuyện gì không?"

Diệp Khiêm nhìn cô gái, cô mặc một bộ đồ thanh thuần dành cho nữ sinh, tuy mặc đồ vô cùng giản dị, nhưng vẫn che dấu không được vẻ đẹp của cô. "Tía có ở nhà không em?" Diệp Khiêm nhu hòa hỏi.

"Nhị...Anh là nhị ca?" Cô gái sau khi sửng sốt, rốt cục nhớ lại cô đã nhìn thấy người trước mặt ở trong tấm ảnh mà tía giữ lại, tuy vẻ mặt ngây thơ không còn, nhưng cô đối với hắn có ấn tượng đặc biệt sâu, bởi vì, tía thường xuyên nhắc đến hắn khi nói chuyện.

Diệp Khiêm hiển nhiên thật không ngờ cô gái ở trước mặt vậy mà nhận ra mình, không khỏi có chút sửng sốt. Bất quá nghĩ lại, có thể là tía đã nhắc đến mình trước mặt cô, hơn nữa trong nhà còn có hình của mình, cho nên cô gái này mới có thể nhận biết mình, trong nội tâm không khỏi nỗi lên gợn sóng, thiếu chút nữa nhịn không được mà chảy nước mắt. Hắn biết trong tám năm này, tía nhất định một mực thương nhớ hắn, lo lắng cho hắn.

Bất quá hắn cuối cùng vẫn là thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói, Diệp Khiêm đem tình cảm trong lòng đè ép xuống, nhìn cô gái mỉm cười nói: "Em biết anh hả? Ha ha, em tên là gì?"

"Hàn Tuyết!" Cô gái nhìn hắn, hắn là người mà tía thường xuyên nhắc đến, rồi dịu dàng hồi đáp. Người trước mặt có vẻ mặt nho nhã, nếu như không phải trên mặt có vết sẹo mờ thì hiển nhiên là một thanh niên nho nhã tri thức, so với người mà tía thường xuyên nói là nghịch ngợm gây sự, ưa thích đùa dai thì đúng là có khác biệt rất lớn.

"Tía đâu? Còn chưa trở về sao?" Diệp Khiêm hỏi.

"Có lẽ sắp về rồi, nhị ca, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút a." Hàn Tuyết vừa nói vừa rót một chén trà cho Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nói cám ơn, rất tự nhiên nhận lấy. Mặc dù đã hơn tám năm chưa có trở về, thế nhưng mà nơi đây dù sao cũng là nhà của hắn, cho nên Diệp Khiêm cũng không có vẻ mặt lạnh nhạt khách sáo.

Vì tía vẫn chưa về nhà, nên Diệp Khiêm liền cùng Hàn Tuyết hỏi thăm chuyện nhà: "Tía những năm này thân thể thế nào rồi? Vẫn mạnh khỏe chứ?"

Hàn Tuyết nhẹ gật đầu, hồi đáp: "Còn khỏe lắm, thế nhưng mà dù sao tuổi của tía cũng lớn rồi, trời mưa, trời gió mà còn phải đi ra bên ngoài làm nên cũng có chút chịu không được."

"Hai người kia có trở về thăm tía hay không?" Lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, trên mặt nổi lên một tia sắc mặt giận dữ. Tuy bọn họ cũng không phải là con cái do tía sinh ra, nhưng tất cả đều là do tía một tay nuôi lớn, tía chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ. Làm người thì phải biết báo đáp, hai người kia đoán chừng cũng đều có công ăn việc làm, lại để tía sống một mình ở chỗ này, quả nhiên là không có một chút lương tâm.

"Không phải, đại ca và tam ca đều có trở về thăm tía, cũng muốn đem tía đến ở cùng với bọn họ, thế nhưng mà tía không đồng ý, nói là cho dù có nơi ở tốt hơn cũng không bằng nơi mà mình đã sống quen rồi." Hàn Tuyết cuống quít nói.

Diệp Khiêm yên lặng nhẹ gật đầu, hắn biết Hàn Tuyết không có nói dối, tính tình của tía Diệp Khiêm rất rõ ràng, tính tình thì bướng bỉnh, đã quyết định chuyện gì thì cho dù mười đầu trâu cũng không thể kéo trở lại. Hơn nữa, hắn cũng không tin hai người kia là kẻ vong ân phụ nghĩa.