Chương 14: Thăm Hỏi

"Nhị ca. . . Nhị ca đã trở về hả?" Lí Hạo kích động nói. Từ nhỏ, hắn và Diệp Khiêm có quan hệ tốt nhất, hơn nữa nếu không phải vì hắn, Diệp Khiêm cũng sẽ không bị ép xa xứ. Cho nên, hắn một mực đều cảm thấy là mình hại Diệp Khiêm, nếu không Diệp Khiêm hôm nay có lẽ sẽ có tiền đồ tốt.

"Vừa trở về ngày hôm qua thì bị cảnh sát mang đi. Lão Tam, cho tới bây giờ tía chưa từng cầu xin con điều gì, lần này tía cầu xin con, vô luận như thế nào cũng phải đem tiểu Nhị cứu ra, nếu không thì nó có thể sẽ bị ngồi tù a." Lão tía cảm khái nói.

"Lão tía yên tâm đi, cho dù tía không nói, con cũng sẽ đem Nhị ca cứu ra." Lí Hạo nói.

"Có những lời này của con, tía cũng yên lòng." Lão tía nói.

Sau khi cúp điện thoại, Lí Hạo không có do dự, lập tức bấm số điện thoại phân cục bắt Diệp Khiêm. Đã hơn mười giờ tối, cảnh sát trong phân cục cũng đã sớm tan ca, chỉ còn có vài tên cảnh sát trực ban mà thôi. Lúc nhận được điện thoại của Lí Hạo, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, đây là lãnh đạo trực tiếp của hắn mà. Lí Hạo tùy ý hỏi một số vấn đề không liên quan, sao đó chuyển đến chuyện của Diệp Khiêm nói: "Nghe nói hôm nay các anh bắt một gã phạm nhân gọi là Diệp Khiêm phải không?"

Cảnh sát trực ban sửng sốt một chút, không biết vì cái gì cục trưởng khu cục công an lại bỗng nhiên nhắc tới tên phạm nhân này, chẳng lẽ Diệp Khiêm là thân nhân hoặc là bằng hữu của cục trưởng? Hắn cũng không dám do dự, vội vàng trả lời: "Dạ thưa cục trưởng, quả thật có chuyện như vậy. Sáng hôm nay chúng tôi nhận được báo án, nói tại hoa viên Tiền Giang có người bị hành hung, vì vậy phái người chạy tới hiện trường, buổi chiều Vương đội trưởng dẫn người tới bệnh viện đem người bị tình nghi tên là Diệp Khiêm bắt về quy án."

"Báo án là người nào?" Lí Hạo hỏi.

"Báo án chính là bản thân người bị hại, là một ông chủ mỏ than từ tỉnh Sơn Tây đến thành phố chúng ta đầu tư, địa điểm gây án là trong nhà người bị hại. Theo như người bị hại nói, người bị tình nghi trực tiếp xông vào trong nhà của ông ấy, vì vơ vét tài sản không thành, nên đã đánh ông ấy trọng thương." Cảnh sát trực ban hồi đáp.

Lí Hạo suy nghĩ một chút, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng hắn lại rất hiểu rõ tính tình của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi vơ vét tài sản người khác, hơn nữa có tội phạm nào ngu như vậy, trực tiếp chạy tới nhà người khác vơ vét tài sản, vơ vét tài sản không thành thì đánh người ta trọng thương? Dựa theo tình hình này xem ra, phía sau chuyện này khẳng định có nguyên nhân khác. "Người bị tình nghi bây giờ đang ở đâu?" Lí Hạo hỏi.

"Nhốt trong phòng tạm giam." Cành sát trực ban hồi đáp.

Trầm mặc một lát, Lí Hạo nói: "Tốt rồi, không có việc gì. Thế vận hội sắp diễn ra, các anh nhất định phải tăng cường ý thức, tuyệt đối không thể có bất kỳ lười biếng nào, biết không?"

"Vâng, cục trưởng!" Cảnh sát trực ban vội vàng nói. Đợi sau khi Lí Hạo cúp máy, cảnh sát trực ban quả thật giống như lọt vào trong sương mù, hắn không biết cú điện thoại này đến cùng là có ý gì. Nếu như nói Diệp Khiêm là người của cục trưởng thì tối thiểu nhất cũng phải dặn dò hắn chiếu cố một chút?

Vừa cúp điện thoại, lão tía lại gọi đến, Lí Hạo cuống quít bắt máy."Lão Tam a, chuyện như thế nào rồi?" Lão tía ân cần hỏi han.

"Lão tía, con vừa mới hỏi qua rồi, Nhị ca bị tố cáo tội vơ vét tài sản và có ý định tổn thương thân thể người khác, nghe nói là anh ấy đanh trọng thương một ông chủ mỏ than đến thành phố chúng ta đầu tư." Lí Hạo nói.

"Nói hưu nói vượn, tiểu Nhị tai sao lại vô duyên vô cớ đi vơ vét tài sản người khác, nhất định là bị người vu hãm." Lão tía kiên định nói.

"Con cũng nghĩ như vậy, bản án còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, bất quá, chuyện Nhị ca đả thương người khác chỉ sợ là sự thật. Lão tía, tía có biết Nhị ca có thù với ai không?" Lí Hạo hỏi.

"Nhị ca con rời nhà đã tám năm, hôm nay vừa trở về, làm sao có thể có thù oán với ai a." Lão tía nói. Suy nghĩ một hồi, lão tía nói tiếp: "Đúng rồi, ngày hôm qua tía bị người ta đánh bị thương phải nằm viện, xem ra người mà tiểu Nhị đánh chính là người đã đánh tía hôm qua."

"Lão tía, tía không sao chớ?" Lí Hạo khẩn trương hỏi.

"Tía không sao." Lão tía nói, "Lão Tam, bất kể như thế nào, con nhất định phải nghĩ biện pháp đem lão Nhị cứu ra ah."

"Hiện tại thế vận hội sắp diễn ra, thành phố đối với các loại tội phạm đều đả kích rất nghiêm trọng, chuyện của Nhị ca thật sự có chút khó làm." Lí Hạo trầm mặc một lát nói, "Bất quá lão tía cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ để cho Nhị ca hoàn hảo không tổn hao gì đi ra khỏi cục cảnh sát."

"Tốt, tốt." Lão tía nói.

Sáng sớm hôm sau, Lí Hạo liền chạy đến bệnh viện. Ân tình mà Diệp Khiêm đối với Lí Hạo, Lí Hạo chưa bao giờ quên, vì Diệp Khiêm, Lí Hạo hoàn toàn có thể vứt bỏ chức cục trưởng phân cục, nhưng mà chẳng may bị đối thủ chính trị của hắn bắt phải điểm yếu thì chẳng những gây cho hắn phiền toái, chỉ sợ liền ngay cả Diệp Khiêm cũng không cứu ra được. Đây chỉ là vụ án trị an bình thường mà thôi, chỉ cần người bị hại huỷ bỏ đơn tố cáo thì Diệp Khiêm có thể bình an vô sự.

*

Sau khi biết được phòng bệnh của Tăng Đại Phú từ chổ y tá, Lí Hạo mang theo quà tặng trực tiếp đi tới.

Trông thấy một thân đồng phục cảnh sát của Lí Hạo, Tăng Đại Phú có chút sửng sốt. Chứng kiến quân hàm của Lí Hạo là một gạch ba sao, là tiêu chí của cán bộ cấp chính khoa, Tăng Đại Phú càng thêm mê hoặc.

"Xin hỏi ông là Tăng Đại Phú Tăng tiên sinh sao?" Lí Hạo khách khí hỏi.

"Đúng, đúng, chính là tôi. Xin hỏi thủ trưởng có chuyện gì không?" Tăng Đại Phú nịnh nọt nói. Tuy gia tài của hắn có mấy trăm vạn, bất quá nơi đây dù sao cũng không phải là địa phương của hắn, hơn nữa đối phương là một cán bộ cấp chính khoa, hắn cũng không dám có nửa điểm hung hăng càn quấy ah.

"Ha ha, không có chuyện gì, chỉ tới thăm ông mà thôi." Lí Hạo vừa nói vừa đi đến, thuận tay đem lễ vật đặt ở trên bàn bên cạnh, nói, "Như thế nào rồi? Thân thể không có gì đáng ngại chứ?"

Một cán bộ cấp chính khoa vô duyên vô cớ tới thăm hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng. Tuy không rõ ý đồ của Lí Hạo, nhưng Tăng Đại Phú vẫn cung kính nói: "Không có việc gì rồi, tốt hơn nhiều rồi."

"Ông chủ Tăng đến thành phố chúng tôi đầu tư, lại bị người đả thương phải nằm viện, là công tác của chúng tôi không có làm tốt. Tôi đại biểu cho công an thành phố hướng ông tỏ vẻ áy náy." Lí Hạo nói.

"Đừng, thủ trưởng nói như vậy là muốn giết tôi rồi a, tôi tin tưởng lãnh đạo có thể lấy lại công đạo cho tôi." Tăng Đại Phú nói.

Lí Hạo trầm mặc một hồi, nói: "Ông chỷ Tăng, kỳ thật lần này tôi đến đây, thứ nhất là đến thăm ông, thứ hai, là có việc muốn cầu xin ông chủ Tăng."

"Thủ trưởng có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ làm theo." Tăng Đại Phú nói.

"Có những lời này của ông chủ Tăng là được rồi, vậy tôi đây xin nói thẳng ah." Lí Hạo nói, "Ngày hôm qua người đả thương ông chủ Tăng thật ra là Nhị ca của tôi, cho nên tôi muốn cầu xin ông chủ Tăng hủy bỏ đơn tố cáo. Tôi biết ông chủ Tăng khẳng định sẽ khó chấp nhận, bất quá tôi hi vọng ông chủ Tăng hãy hủy bỏ đơn tố cáo, về phần tiền thuốc men của ông chúng tôi sẽ bồi thường."