Dương Vĩ vốn cho rằng sở dĩ Diệp Khiêm kiêu ngạo như vậy là vì có hậu trường mạnh mẽ, kết quả tra xét tư liệu Diệp Khiêm một chút, tuy trên tư liệu biểu hiện không phải rất đầy đủ, nhưng cũng có ghi lại Diệp Khiêm là cô nhi, từ nhỏ được một lão đầu nhặt ve chai thu dưỡng. Người như vậy, Dương Vĩ thật sự nghĩ không ra hắn sẽ có hậu trường gì, không khỏi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, nguyên lai là đùa nghịch lão tử, đợi tí nữa xem lão tử thu thập mày như thế nào.
Ra khỏi phòng tài liệu, Dương Vĩ tìm một cảnh quan, phân phó hắn vài câu. Nhìn thấy hắn rời khỏi, Dương Vĩ không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
Cảnh quan đi đến phòng thẩm vấn, đưa Diệp Khiêm đến phòng giam. "Đi vào!" Đến cửa ra vào của một gian nhà tù, cảnh quan quát to một tiếng.
Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, làm hắn sợ đến mức toàn thân run rẫy, Diệp Khiêm lúc này mới đi vào. Cảnh quan đóng cửa nhà lao lại, nhìn những phạm nhân trong nhà lao nói: "Mới tới, chiếu cố một chút!" sau đó liền rời đi.
Người bị giam giữ trong nhà lao này đều là trọng phạm, tạm thời còn không có chuyển giao cho toà án thẩm tra xử lí mà thôi. Ý tứ của Dương Vĩ là để cho những phạm nhân này giáo huấn Diệp Khiêm một chút, dù sao phạm nhân đánh nhau là chuyện rất bình thường, chỉ cần không chết người, thì sẽ không có ai quản.
Diệp Khiêm nhìn lướt qua vài tên phạm nhân hung thần ác sát bên trong, lập tức liền hiểu rõ là có người muốn lợi dụng những phạm nhân này trả thù mình. Ở bên trong đồn cảnh sát, hắn đắc tội chỉ có hai người, một người là Vương Vũ, người còn lại chính là Dương Vĩ. Vương Vũ đơn thuần như vậy chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy, như vậy cũng chỉ có Dương Vĩ. Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, âm thầm nghĩ, Dương Vĩ, tao nhớ kỹ mày rồi.
"Đến đây!" Một gã phạm nhân nhìn bộ dáng giống như thủ lĩnh đám phạm nhân này trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, quát.
Diệp Khiêm giả bộ rất sợ hãi, nịnh nọt nói: "Đại... Đại ca, có chuyện gì phân phó?"
Tên thủ lĩnh phạm nhân không khỏi sửng sốt một chút, hắn vốn cho rằng Diệp Khiêm là một nam tử hán, lại không nghĩ rằng lại là một kẻ nhu nhược, lập tức mất đi hứng thú giáo huấn Diệp Khiêm. Bất quá, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cảnh sát đã phân phó, hắn cũng phải bán cho chút ít mặt mũi, nếu không thì hắn cũng sẽ khó sống. "Quỳ xuống!" Thủ lĩnh phạm nhân lớn tiếng quát.
Dưới đầu gối đàn ông là vàng, chỉ có thể lạy trời đất lạy cha mẹ, Diệp Khiêm làm sao có thể quỳ xuống lạy bọn chúng. Cười lạnh một tiếng, hung hăng một cước đạp tới, lập tức đem tên thủ lĩnh phạm nhân đánh cho thất điên bát đảo, cơm ăn buổi tối thiếu chút nữa đều phun ra. Chuyện xãy ra quá bất ngờ khiến phạm nhân trong phòng giam chấn động, sửng sốt không có kịp phản ứng.
Ai ngờ sau khi Diệp Khiêm đạp tên thủ lĩnh phạm nhân một cước liền quay người chạy đến trước cửa nhà lao, dùng sức lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng a, cứu mạng a, đánh người rồi, đánh người rồi."
Cảnh sát bên ngoài đã được Dương Vĩ nói chuyện qua rồi, đêm nay vô luận trong phòng giam phát sinh chuyện gì, đều không cần đi quản. Sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Diệp Khiêm, cảnh sát bên ngoài giả vờ giống như không có nghe thấy. Tiếp tục ngồi xem báo chí, mắt điếc tai ngơ. Diệp Khiêm sau khi kêu xong, xoay người lại, lộ ra một nụ cười tà.
Phạm nhân trong phòng giam này toàn bộ đã hiểu rỏ, tên tiểu tử này căn bản không phải chim non, mà là đang giả nai. Trong phòng giam không thiếu phạm nhân phạm tội giết người, những tên tội phạm này có thể khiến cho tổng thống quốc gia đều đau đầu, nhưng đối diện bọn họ lúc này là thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói Diệp Khiêm, bọn họ làm gì có sức hoàn thủ, hoàn toàn bị Diệp Khiêm xem là bao cát để đánh. Chỉ trong chốc lát, những tên trọng phạm này toàn bộ nằm trên mặt đất. Trong lòng những tên trọng phạm không khỏi đem tổ tông 18 đời của Dương Vĩ đều ân cần thăm hỏi một lần, bà nội nó, người lợi hại như vậy, vậy mà lại để cho bọn họ thu thập, chuyện này không phải là để cho bọn họ tìm đánh sao.
Diệp Khiêm đi tới đạp tên thủ lĩnh phạm nhân một cước, nói: "Có thuốc không?"
"Có có!" Thủ lĩnh phạm nhân chịu đựng đau đớn giãy dụa bò lên, móc ra thuốc lá cung kính đưa tới, sau đó lại cung kính đốt thuốc cho Diệp Khiêm. "Lão đại còn cần gì nữa không?" Thủ lĩnh phạm nhân nịnh nọt hỏi.
Diệp Khiêm chậm rãi hít một hơi thuốc lá trong tay, nói: "Không có, mệt mỏi một ngày, tao cũng cần nghỉ ngơi. Mịa nó, lâu rồi không có đánh nhau, chỉ hoạt động có một chút mà toàn thân đều đau nhức ah."
Những phạm nhân kia xấu hổ không thôi, cái này cũng quá trang B đi a? Bất quá không có biện pháp, người ta có thực lực thế kia mà. "Lão đại cần nghỉ ngơi, còn không mau đem giường chiếu tới!" Thủ lĩnh phạm nhân nhìn những phạm nhân khác quát, sau đó nịnh nọt nói với Diệp Khiêm: "Lão đại, ngài ngủ ở trên cái giường kia, nó cách xa WC nên không khí trong lành hơn."
Nhìn những phạm nhân kia bận rộn, Diệp Khiêm không khỏi thở dài, xem ra vô luận ở nơi nào, thế giới này vẫn là mạnh được yếu thua, vũ lực cũng là một loại phương pháp tốt để giải quyết mọi chuyện.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Thành phố Thượng Hải chuẩn bị tổ chức thế vận hội, chính phủ rất coi trọng thế vân hội này. Phòng công an thành phố hạ lệnh tất cả phân cục cần phải làm tốt công tác bảo vệ, bảo đảm thế vận hôi lần này tiến hành thuận lợi. Lí Hạo với tư cách là khu trưởng cục công an Phố Đông vùng mới giải phóng, thời điểm nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt tay vào làm công tác bố trí.
Lần thế vận hội này vô luận là đối với thành phố Thượng Hải hay là đối với Hoa Hạ đều vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể xãy ra nửa điểm sơ suất, ngoại trừ nghiêm khắc đả kích cờ bac, mại dâm, ma túy, còn phải làm tốt công tác trị an. Lí Hạo có thể leo lên trên vị trí như ngày hôm nay quả thật cũng không dễ dàng gì, gần đây nghe nói bộ tổ chức thành phố đã có động tác mới, hắn có hi vọng được điều đến cục thành phố, cho nên lúc này càng không thể làm ra sai lầm gì.
Liên tục vài ngày, ngay cả nhà hắn cũng chưa về, phải liên tục bố trí lực lượng để hoàn thành nhiệm vụ do thành phố đưa ra. Hôm nay công việc của hắn cũng giống như mọi ngày, đã hơn mười giờ tối rồi, mà hắn còn phải ở đồn cảnh sát làm việc. Lúc này, âm thanh điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hắn vốn không muốn nghe, nhưng tiếng chuông điện thoại cứ reo không ngừng, khiến cho hắn không cách nào làm việc được.
Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ lẫm, giọng nói của Lí Hạo có chút bất thiện nói: "Alo, ai đó?"
"Lý đại cục trưởng, anh thật đúng là quý nhân hay bận a, nguyên buổi chiều đều không rãnh tiếp điện thoại." Phía đối diện truyền đến âm thanh trào phúng của một vị lão giả.
Nghe được âm thanh này, Lí Hạo cuống quít nói: "Lão tía, là tía hả. Ngài nói như vậy không phải là muốn giết con sao, buổi chiều con phải đi họp, điện thoại để quên trong phòng làm việc, cho nên không có nghe thấy điện thoại của tía. Thật xin lỗi ah. Lão tía, muộn như vậy gọi điện thoại đến có phải có chuyện gì hay không?"
"Tiểu Nhị bị đồn công an bắt rồi, con tranh thủ thời gian nghĩ ra biện pháp a." Lão tía tự nhiên cũng biết Lí Hạo không phải là người như vậy, vừa rồi cũng chỉ nhất thời tức giận mà thôi. Diệp Khiêm bị cảnh sát mang đi từ xế chiều, sau khi Diệp Khiêm bị đưa đi, lão liền gọi điện thoại Lí Hạo, thế nhưng mà vẫn không có người bắt máy, nên trong lòng cảm thấy sốt ruột.
"Cái gì?" Lí Hạo kinh ngạc kêu lên.