Chương 15: Khiêu Chiến

Nghe được Lí Hạo nói Diệp Khiêm là Nhị ca của hắn, Tăng Đại Phú quả thực bị hù không nhẹ. Cũng đã minh bạch mục đích của người ta tới đây lần này, nói dễ nghe là thỉnh cầu hắn hủy bỏ cáo trạng, nói khó nghe là cho hắn cảnh cáo. Cường long không áp rắn rít địa phương, huống chi hắn cũng không phải là cường long, đối phương cũng không phải rắn rít địa phương, hắn nếu như tiếp tục dây dưa thì kẻ không may nhất định là hắn.

Lúc đầu nhìn thấy Tăng Đại Phú, Lí Hạo cũng rất phẫn nộ, dù sao hắn là người đả thương lão tía, nhưng vì cứu Diệp Khiêm, cơn tức này cũng chỉ tạm thời đè ép xuống dưới.

Tăng Đại Phú có thể có địa vị như ngày hôm nay không phải là dựa là vận khí của mình, cho nên sau khi nghe Lí Hạo nói, hắn không có chút do dự nào liền đáp ứng.

Đạt được câu trả lời của Tăng Đại Phú, Lí Hạo ha ha nở nụ cười, khách khí nói với hắn vài câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Đi ra khỏi bệnh viện, Lí Hạo lái xe trực tiếp hướng phân cục đang giam giữ Diệp Khiêm chạy tới.

Vương Vũ sáng sớm đã đến cục cảnh sát, mới vừa vào cửa, liền hỏi: "Tên hỗn đản kia đang ở nơi nào?" Ngày hôm qua bị Diệp Khiêm chọc tức, lại còn chiếm tiện nghi của cô, khiến cho cô phải khóc, trở về nhà càng nghĩ càng thêm tức, cho nên sáng sớm liền chạy tới đây, cô muốn đem những tức giận ngày hôm qua trả lại cho Diệp Khiêm gấp bội.

"Ở bên trong phòng giam." Cảnh sát trực ban nhìn bộ dạng hùng hổ của Vương Vũ, sợ rước họa vào thân, nào dám trêu chọc nàng.

Đang khi nói chuyện, Dương Vĩ cũng tới, nhìn thấy Vương Vũ, lập tức lộ ra một tia đắc ý, đi tới, nói: "Tiểu Vũ, em không có việc gì chứ? Anh đã giúp em dạy dỗ tên tiểu lưu manh kia rồi, tối hôm qua đã đem thằng đó nhốt ở bên trong phòng giam trọng phạm, hôm nay thằng đó cũng đừng nghĩ nguyên vẹn đi ra, em hãy vui lên a."

"Ai cần anh giúp, chuyện của tôi tự tôi sẽ giải quyết, không cần anh nhúng tay." Vương Vũ trừng mắt liếc hắn một cái nói. Sau đó hừ lạnh một tiếng, hướng phòng giam đi tới.

Hảo tâm giúp lại bị xem thành lòng lang dạ thú, Dương Vĩ bị Vương Vũ mắng như lọt vào trong sương mù. Nhìn bóng lưng Vương Vũ, Dương Vĩ tức giận nói: "Hừ , đắc ý cái gì, nếu như ba của cô không phải là phó bí thư thị ủy thì tôi đã mặc kệ cô rồi." Nói xong, hắn cũng vội bước theo Vương Vũ đến phòng giam.

Khi đến cửa phòng giam, Dương Vĩ không khỏi lắp bắp kinh hãi. Hắn vẫn cho là, hôm nay Diệp Khiêm nhất định là mặt mũi bầm dập, toàn thân bị tổn thương, kết quả hoàn toàn trái ngược, Diệp Khiêm vậy mà nhàn nhã nằm ở trên giường, những tên phạm nhân bình thường rất hung ác thì toàn bộ đều nhu thuận ở một bên thay hắn mát xa. Làm gì có vẻ giống như đang ngồi tù, quả thực là đến hưởng thụ nha.

"Diệp Khiêm, anh cút ra đây cho tôi!" Nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã của Diệp Khiêm, Vương Vũ lớn tiếng quát. Hỗn đản này dám khi dễ cô, bây giờ lại nằm ở trên giường hưởng thụ, hắn đem cục cảnh sát trở thành địa phương nào rồi.

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Mỹ nữ, nhớ anh hả, mới sáng sớm đã đến tìm anh? Có phải tối hôm qua nhớ anh nên mất ngủ không hả?"

"Mất ngủ cái đầu anh, tôi chỉ tới xem anh đã chết hay chưa." Vương Vũ mắng.

"Ai, độc nhất là lòng dạ đàn bà a, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như có quan hệ xác thịt, em sao có thể đối với anh như vậy." Diệp Khiêm thở dài, một bộ dáng rất đau lòng, nói.

Nghe xong Diệp Khiêm nói, Dương Vĩ cùng những phạm nhân kia đều ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Vũ. Trong nội tâm của Dương Vĩ càng muốn mắng chửi, trước mặt lão tử giả bộ thanh cao, nguyên lai cũng là tiểu lẳng lơ a, vậy mà cùng một tên tiểu lưu manh thông đồng làm bậy'.

"Nhìn cái gì vậy, lại nhìn tôi liền móc mắt các anh ra hết giờ." Vương Vũ nhìn đám phạm nhân nghiêm nghị quát. Đám phạm nhân nhếch miệng, quay đầu tiếp tục giúp Diệp Khiêm mát xa. "Diệp Khiêm, nếu như anh là đàn ông thì đi ra cùng tôi quyết đấu!" Vương Vũ lớn tiếng nói.

"Quyết đấu?" Diệp Khiêm nhịn không được cười lên, nói, "Mỹ nữ, đầu óc của cô không phải bị vô nước chứ? Cô cho rằng bây giờ là thời đại Trung Cổ Châu Âu hả, với lại, tại sao tôi phải quyết đấu với cô."

"Như thế nào? Anh sợ hả, anh căn bản không phải là đàn ông." Vương Vũ mắng.

"Tôi có phải là đàn ông hay không thì cô cứ thử một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao. Cô là con gái đừng không có việc gì liền động thủ động cước, tôi thấy cô nên trở về học một ít nữ công gia chánh đi a, nếu không thì về sau sẽ khó lấy được chồng." Diệp Khiêm khẽ cười nói. Cũng không biết vì cái gì, ngày hôm qua lúc nhìn thấy Vương Vũ khóc chạy ra khỏi phòng thẩm vấn, trong nội tâm của Diệp Khiêm thập phần áy náy; nhưng hôm nay nhìn thấy cộ, hắn lại nhịn không được muốn cùng cô đấu võ mồm.

"Tôi có lấy được chồng hay không là chuyện của tôi, ai cần anh lo, dù sao cũng không phải lấy anh." Vương Vũ nói.

"Cho dù nguyện ý gả thì cũng phải xem tôi có nguyện ý lấy không nữa, cô bạo lực như vậy lấy về nhà còn không phải mỗi ngày đều đánh nhau a, tôi có thể sẽ không chịu đựng nổi." Diệp Khiêm nói.

Dương Vĩ ở bên cạnh nghe bọn họ đối thoại khiến cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối, đây nào phải đối thoại giữa cảnh sát cùng phạm nhân, rõ ràng là một đôi tình lữ liếc mắt đưa tình nha.

"Lưu manh, hỗn đãn, anh không phải đàn ông!" Vương Vũ tức giận mắng.

Diệp Khiêm một bộ dạng lợn chết không sợ sôi, nói: "Tôi chính là kẻ lưu manh, tôi chính là tên hỗn đãn, thì lại thế nào, cô tới cắn tôi ah!"

Vương Vũ nổi trận lôi đình, nhìn Dương Vĩ ở một bên quát: "Còn không mau mở cửa ra cho tôi!"

Sắc mặt của Dương Vĩ âm lãnh, trừng mắt nhìn Vương Vũ, cuối cùng hung hăng nhìn Diệp Khiêm, vẫn đi đến mở cửa ra. Theo hắn, Vương Vũ sở dĩ đối với hắn như vậy hoàn toàn là vì Diệp Khiêm, hận ý trong nội tâm của hắn đối với Diệp Khiêm càng ngày càng tăng. Cùng lúc đó trong nội tâm hắn càng âm thầm mắng chửi Vương Vũ, sớm muộn gì hắn cũng đem cô áp ở dưới thân thể hung hăng chà đạp.

Cửa phòng giam vừa mở ra, Vương Vũ liền vọt vào. Nhìn lướt qua những phạm nhân kia, Vương Vũ quát: "Đều cút ngay cho tôi!"

Thà đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội phụ nữ. Những phạm nhân kia nào dám trêu chọc Vương Vũ, nhao nhao né ra. Diệp Khiêm nhìn Vương Vũ, giả bộ khẩn trương nói: "Cô.... Cô muốn làm gì? Cô đừng có làm xằng bậy a, tôi muốn tố cáo cô tội phi lễ." Vừa nói vừa che lồng ngực của mình, phảng phất giống như Vương Vũ muốn cưỡng hiếp hắn.

Vương Vũ hừ một tiếng, cúi người bắt được cánh tay Diệp Khiêm, hung hăng cắn xuống."Ah..." Diệp Khiêm bị đau kêu một tiếng, mắng: "Móa, cô là chó hả, cắn thật hả."

Vương Vũ một bộ dạng đắc ý, nói: "Như thế nào? Tôi cắn anh đó. Anh có thể làm gì tôi"

"Được rồi, đàn ông tốt không đấu cùng phụ nữ." Diệp Khiêm quay đầu đi, mặc kệ.

Ai ngờ Vương Vũ vẫn không chịu bỏ qua, nắm cánh tay còn lại của Diệp Khiêm. "Còn muốn cắn?" Diệp Khiêm nói, "Cô còn làm như vậy thì tôi sẽ kh̀ông nhịn nữa đâu."

"Đến a, bổn cô nương chả lẽ lại sợ anh." Vương Vũ nắm lấy cánh tay Diệp Khiêm không thả, ngạo nghễ nói.

"Móa, hôm nay xem ra không hung hăng giáo huấn cô một chút thì không được a." Diệp Khiêm nói xong, cánh tay có chút dùng sức, thuận thế đem Vương Vũ kéo đi qua. Sau đó đem Vương Vũ đặt ở trên giường.