Chương 10: Bị Bắt

Vốn là chuẩn bị cướp Diệp Khiêm một ít tiền, không nghĩ tới bây giờ lại bị cướp ngược, chiếc xe của hắn bị Diệp Khiêm lấy đi. Nhìn Diệp Khiêm lái xe của mình ly khai, Lý Đông hung hăng nhìn tên trộm kia. Ở vùng này hắn tuy không phải đại ca nổi tiếng nhưng những tên ăn trộm, ăn cắp vùng này đều là do hắn quản lý, tiền một ngày kiếm được, cũng được ba bốn vạn . Vùng này, người bình thường nhìn thấy hắn đều phải cho chút ít mặt mũi, hôm nay lại bị một tên tiểu tử vô danh đánh ngã, lại còn cướp xe của hắn, hắn tự nhiên là nuốt không trôi cơn tức này rồi. Xe tuy không đáng tiền, chỉ là một chiếc Honda đã độ qua mà thôi, nhưng đã làm giang hồ thì cái cần nhất chính là thể diện, nếu như không lấy lại danh dự, vùng này về sau hắn cũng đừng nghĩ lăn lộn tiếp nữa rồi. Đừng nói đến đại ca của hắn, chính là chút ít đàn em chỉ sợ cũng sẽ xem thường hắn.

Sau khi về lại bệnh viện, Lâm Nhu Nhu đã đi, Hàn Tuyết đang chăm sóc lão tía. Trông thấy Diệp Khiêm đi đến, Hàn Tuyết ngọt ngào kêu một tiếng "Nhị ca" . Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đi đến bên người lão tía, hỏi: "Lão tía, ăn cơm chưa?"

"Ừ, vừa rồi Tiểu Tuyết có mua cơm trưa ở trong căn tin bệnh viện cho tía. Tiểu Nhị a, tía thấy nữ y tá đó có ấn tượng không tệ đối với con, người lại tốt, con nên nắm chắc cơ hội nha. Con cũng trưởng thành rồi, có lẽ nên tìm bạn gái a." Lão tía nói.

Diệp Khiêm nhịn không được cười lên, nói: "Lão tía, chuyện tình cảm cần phải nhờ duyên phận, từ từ sẽ đến a."

"Con cũng lớn rồi, tía cũng không muốn nói nhiều. Đúng rồi, tiểu Nhị, lần này trở về là tốt rồi, con hãy tìm một công việc để làm, nếu thật sự không được, thì tía sẽ gọi điện thoại cho bọn lão Đại lão Tam, để cho bọn họ giúp con nghĩ biện pháp." Lão tía nói.

"Không cần, lão tía, công việc con sẽ chậm rãi tìm, tía không cần lo lắng." Diệp Khiêm nói.

"Tiểu Nhị, đi làm thủ tục xuất viện đi, viện phí bệnh viện này mắc quá, một ngày mà một hai trăm NDT, quả thực là xảo trá ah. Hơn nữa, tía cũng không có việc gì rồi, ở lại bệnh viện cũng chỉ tốn thêm tiền chứ không được gì." Lão tía nói.

Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ lão tía đang lo lắng tiền viện phí, tiền trong nhà thì đã gần hết, hơn nữa Tiểu Tuyết còn sắp phải thi cấp ba rồi, học phí trường cấp 3 lại rất nhiều. "Lão tía, tía đừng lo lắng, cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện tiền bạc tía không cần lo lắng, con đã có biện pháp." Diệp Khiêm nói.

Lão tía biết rõ tính tình của Diệp Khiêm, liền không có nói cái gì nữa, nhưng trong nội tâm lại âm thầm nghĩ, đợi tí nữa đợi Diệp Khiêm đi rồi, lão sẽ đi làm thủ tục xuất viện. Diệp Khiêm nhìn Hàn Tuyết, hỏi: "Tiểu Tuyết, ôn tập thế nào rồi? Có lòng tin thi đậu trường cấp 3 hay không?"

"Lão tía, Nhị ca, em sẽ không đi hoc." Hàn Tuyết trầm mặc một hồi, nói.

"Vì cái gì?" Diệp Khiêm khẩn trương hỏi.

"Em nghĩ em sẽ đi tìm việc, tuy không đi học nhưng chắc sẽ có đường ra, không phải nói ngành nghề nào cũng có chuyên gia sao." Nghĩ tới học phí trường cấp 3 đắt đỏ, Hàn Tuyết liên tưởng đến tình cảnh lão tía đội mưa tuyết ở bên ngoài nhặt ve chai. Lão tía cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, Hàn Tuyết như thế nào có thể nhẫn tâm để cho lão tía vì mình mà mệt nhọc như vậy.

"Nói hưu nói vượn!" Diệp Khiêm nghiêm nghị quát, "Em còn nhỏ, không đi học thì có thể làm cái gì? Hiện tại Nhị ca ta cũng rất hối hận trước kia không có đi học đàng hoàng, em bây giờ có cơ hội, tuyệt đối không thể buông tha."

"Thế nhưng mà..." Hàn Tuyết còn muốn nói tiếp, thế nhưng mà lời nói đến bên miệng thì nuốt xuống.

"Tiểu Tuyết a, lão tía biết ý định của con, nhưng nếu như không đi học thì con có thể làm cái gì? Con yên tâm đi, cho dù là đập nồi bán sắt, tía cũng sẽ tạo điều kiện cho con đi học." Lão tía nói.

"Nghe lão tía nói chưa, nhiệm vụ lớn nhất của em bây giờ là học tập thât giỏi, như vậy mới không phụ lòng lão tía, có biết không?" Diệp Khiêm cũng ở một bên phụ họa nói.

Hai con mắt của Hàn Tuyết đỏ hồng, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, nhưng lại cưỡng chế không có chảy xuống, yên lặng nhẹ gật đầu.

Đúng lúc này, hai gã mặc đồng phục cảnh sát đi đến, một người trong đó là nữ cảnh sát Diệp Khiêm đã gặp tối hôm qua, Vương Vũ. Một người khác là một gã nam tử trẻ tuổi. Sau khi tiến vào trong phòng bệnh, nam tử trẻ tuổi nhìn lướt qua bốn phía, hỏi: "Ai tên Diệp Khiêm?"

Lão tía cùng Hàn Tuyết mờ mịt nhìn cảnh sát, lão tía vẻ mặt lo lắng, cho rằng Diệp Khiêm lại gây ra chuyện gì, liền vội vàng hỏi: "Hai vị cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe được tiếng lão tía, ánh mắt cảnh sát chuyển hướng về phía Diệp Khiêm, nói: "Có người tố cáo anh có ý định tổn thương thân thể người khác, mời anh theo chúng tôi đi một chuyến đến cục cảnh sát."

Diệp Khiêm trầm mặc một lát, biết chuyện này nhất định là Tăng Đại Phú báo án, đám người Lý Đông đều là lưu manh, khẳng định sẽ không đi báo án, nếu không đối với bọn họ cũng không có chỗ gì tốt. Quay đầu lại nhìn lão tía, Diệp Khiêm nói: "Lão tía, không có việc gì, tía hãy yên tâm đi." Sau đó xoay người lại, nói: "Đi thôi, tôi theo hai người trở về."

Gã nam cảnh sát gỡ còng tay trên thắt lưng xuống hướng Diệp Khiêm đi tới, sắc mặt của Diệp Khiêm lạnh lẽo, trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt lăng lệ ác liệt như kiếm, tên cảnh sát sợ tới mức tay run rẩy một chút, còng tay vậy mà một lần nữa lại giắt trên thắt lưng. "Đi thôi!" Nam cảnh sát nói.

Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn lão tía một cái để cho lão yên tâm, lúc này mới cất bước đi ra ngoài. Nhìn Diệp Khiêm bị cảnh sát mang đi, lão tía bất đắc dĩ thở dài, tranh thủ thời gian nói với Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết, mau đỡ tía dậy."

"Lão tía, tía muốn đi đâu ah." Hàn Tuyết hỏi.

"Tía muốn gọi điện thoại, tiểu Nhị mệnh khổ, cũng không thể lại lại để cho nó xảy ra chuyện ah." Lão tía nói.

Ra bệnh viện, Diệp Khiêm đi lên xe cảnh sát, Vương Vũ cùng tên kia nam cảnh sát ngồi đối diện với hắn. Diệp Khiêm nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn Vương Vũ nói: "Cảnh quan, chúng ta lại gặp mặt ah."

"Hừ, tôi nói rồi, anh tốt nhất đừng để tôi bắt được, nếu không tôi sẽ không bỏ qua anh. Đợi tí nữa đến nơi, xem tơi thu thập anh như thế nào." Vương Vũ trừng Diệp Khiêm, hung hăng nói. Nhớ tới tối hôm qua bị tên lưu manh này trêu đùa, cô tức giận mà không có chổ để phát tiết.

Diệp Khiêm nhún vai xem như không có chuyện gì và cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là đôi mắt của hắn không ngừng nhìn vào bộ ngực Vương Vũ quét tới quét lui, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh "Chậc chậc".

Cảm giác được ánh mắt trắng trợn của Diệp Khiêm, Vương Vũ dùng ánh mắt nghênh đón, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Nhìn cái gì vậy? Coi chừng tôi đem mắt của anh móc ra."

Diệp Khiêm cười hắc hắc, nói: "Cảnh quan, đồng phục của cô quá nhỏ rồi, có lẽ nên đổi một bộ lớn hơn một chút, cô xem y phục đều muốn bung ra rồi."

"Anh...Anh nói lại lần nữa xem!" Vương Vũ phẫn nộ quát, mắt hạnh trừng trừng, một bộ dáng hận không thể đem Diệp Khiêm giết cho hả giận.

Diệp Khiêm lại có bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, khinh thường nói: "Cô lại không cùng tôi lên giường, sao lại cấm tôi nói?"

"Diệp Khiêm, tôi giết chết anh!" Vương Vũ thật sự phát cuồng quát