Chương 9: Trả Thù

Diệp Khiêm nở nụ cười tà, hai mắt đỏ lên, cất bước đi tới.

Tăng Đại Phú lại không biết mình đang gặp đại họa lâm đầu, vẫn đang thoải mái hưởng thụ sự phục thị của cô gái giống như hot girl. Tại tỉnh Sơn Tây, hắn là người rất nổi tiếng, lúc còn trẻ hắn không lo học, cả ngày ở bên ngoài lêu lổng, làm cho cha của hắn tức chết. Về sau hắn làm chủ một mỏ than, không tới mấy năm đã phát triển nhanh chóng, gia tài cũng có vài trăm vạn. Gần đây, các chủ mỏ than tỉnh Sơn Tây đều chuyển qua chơi bất động sản, tuy hắn đối với ngành bất động sản không hiểu, nhưng ỷ vào tiền và một số quan hệ của hắn, vì vậy cũng oanh oanh liệt liệt gia nhập đội ngũ mua đất.

Nơi hắn đang ở là nơi chuyên dùng để nuôi tình nhân, có tiền rồi, nên hắn cảm thấy vợ ở nhà không còn tươi ngon mọng nước nữa, đâu như tình nhân của hắn chẳng những trẻ tuổi xinh đẹp hơn nữa còn là sinh viên. Ngay cả sinh viên đều bị hắn bao nuôi, cho dù hắn không có văn hóa thì cũng có sao đâu, chỉ cần hắn có tiền là được. Cũng giống như ngày hôm qua, lúc ở sân bay hắn đánh lão già lụm ve chai tét đầu, khi đến cục cảnh sát cũng chỉ cần ghi bản khẩu cung, sau đó bồi thường 2000 NDT là mọi chuyện sẽ êm xuôi. 2000 NDT đối với hắn mà nói quả thực là chín trâu mất sợi lông.

Diệp Khiêm gõ cửa, một lát sau, bên trong truyền đến âm thanh không kiên nhẫn của Tăng Đại Phú, "Ai thế?" Đằng sau còn có một đoạnâm thanh lầm bầm, "Móa nó, mới sáng sớm đã có người gõ cửa. Ah, ah, ah..."

"Tôi là người của công ty vật liệu, xin mời mở cửa ra, tôi muốn làm một bảng điều tra đơn giản." Diệp Khiêm nói.

Không bao lâu, cửa phòng mở ra. Mở cửa chính là cô gái giống như hot girl kia, lúc trông thấy Diệp Khiêm hai mắt cô lập tức phát ra sắc xuân. Tăng Đại Phú lúc này đang nằm thoải mái ở trên ghế salon trong phòng khách, hai chân đặt trên bàn trà, đắc chí run run. "Có chuyện gì nói mau a, nói xong thì lập tức xéo đi." Tăng Đại Phú không kiên nhẫn nói.

Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, bước chân tiến lên, một cước hung hăng đá vào người Tăng Đại Phú, đá hắn từ trên ghế salon ngã xuống sàn nhà."Ai da!" Tăng Đại Phú kêu thảm một tiếng, thân hình mập mạp của hắn lăn trên sàn nhà. Hoảng sợ nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Cậu... Là cậu? Cậu muốn làm gì?"

Hiển nhiên, hắn đã nhận ra Diệp Khiêm chính người cùng hắn ngồi chung khoang máy bay, hơn nữa còn là người đã giết chết lũ cướp máy bay, lập tức trong nội tâm tràn đầy sợ hãi.

"Ngày hôm qua, lúc ông ở sân bay đã đánh một ông lão lượm ve chai?" Diệp Khiêm vừa hỏi vừa một cước đạp tới. Cô gái giông như hot girl ở bên cạnh hoảng sợ kêu to, nhìn thấy mặt mũi của Tăng Đại Phú toàn là máu tươi, liền bị hù hôn mê bất tỉnh.

"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, tôi trả tiền, cậu muốn bao nhiêu tiền?" Tăng đại phú hoảng sợ nói.

"Con mẹ nó, có tiền là ngon hả." Diệp Khiêm vừa nói vừa hung hăng đạp mấy cước lên trên người hắn, người như vậy không chừng đã bóc lột biết bao nhiêu công sức của công nhân nghèo khổ, khi dễ dân chúng lương thiện, cho dù đánh hắn một trận cũng chưa hết giận.

Tăng Đại Phú vừa khóc thét vừa nói: "Đại ca, đừng đánh nữa đừng đánh nữa, cầu xin cậu bỏ qua cho mạng chó của tôi một lần."

Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, kéo Tăng Đại Phú tới trước ghế sa lon, Diệp Khiêm ngồi xuống trên ghế salon, khoan thai hút thuốc lá, nhìn Tăng Đại Phú nhưng cũng không nói chuyện.

Tăng Đại Phú làm gì còn có ngạo khí, khuôn mặt của hắn toàn là máu tươi, hoảng sợ nhìn Diệp Khiêm nói: "Đại... Đại ca, là tôi sai, xin hãy tha cho tôi, đại ca muốn tôi làm cái gì cũng được."

Diệp Khiêm một cước đem Tăng Đại Phú lần nữa đạp nằm trên mặt sàn, nói: "Ông cứ nói đi?"

"Tôi... Tôi... Tôi thật sự không biết ah!" Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Khiêm, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói như thế nào, khóc nức nở nói.

"Cầm theo tiền đi đến bệnh viện nhân dân, gặp ông lão kia nói xin lỗi!" Diệp Khiêm hung hăng nói.

"Tôi đi, tôi lập tức đi ngay, lập tức đi ngay." Tăng Đại Phú liền nói, sợ không cẩn thận lại bị đánh.

Diệp Khiêm lúc này mới thoả mãn dập tắt thuốc lá trong tay, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa ra vào, tựa hồ nhớ tới cái gì liền ngừng lại, quay người lại hướng Tăng Đại Phú đi tới. Vẻ mặt của Tăng Đại Phú hoảng sợ nhìn Diệp Khiêm. "Phanh" một tiếng, Diệp Khiêm một cước đá vào đầu của hắn, trực tiếp đem Tăng Đại Phú đạp hôn mê bất tỉnh. "Phi!" Diệp Khiêm hung hăng nhổ ngụm nước miếng, lúc này mới có cảm giác hả giận, quay người đi ra ngoài.

Lúc rời khỏi khu chung cư Tiền Giang, bảo an đơn giản hỏi một câu, "Xong nhanh vậy?"

"Đúng vậy a, gặp lại!" Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười nói.

Tiền trong thẻ vàng Chí Tôn tạm thời không thể sử dụng, thế nhưng mà muốn cho tía có cuộc sống thoải mái, an hưởng lúc tuổi già, Diệp Khiêm thầm nghĩ có lẽ hắn nên tìm một công việc để làm. Chỉ là hắn không có bằng cấp gì, cũng không có kinh nghiệm làm việc, muốn tìm một công việc chỉ sợ không dễ dàng ah.

Có chút mờ mịt đi trên đường, Diệp Khiêm cảm thấy có chút bực bội, xem ra muốn sinh hoạt yên ổn cũng không dễ dàng ah.

Đang đi, bỗng nhiên bị một đám người ngăn cản đường đi. Diệp Khiêm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy 7 thanh niên có bộ dạng hung thần ác sát đang nhìn hắn, Diệp Khiêm nhận ra một người trong đó, đúng là tên trộm bị bắt ngày hôm qua. Không nghĩ tới hắn được thả ra nhanh như vậy, lập tức, Diệp Khiêm liền hiểu ra, đám người này là tới để báo thù.

"Anh Đông, chính là thằng này, tối hôm qua nếu không phải tại thằng khốn này, thì em đã không bị cảnh sát bắt." Tên kia ăn trộm chỉ vào Diệp Khiêm tức giận nói.

"Lên đánh nó cho tao!" Gã thanh niên gọi là anh Đông nhìn Diệp Khiêm, vung tay lên nói.

Hắn vừa dứt lời, Diệp Khiêm liền một cước đạp tới, đạp hắn bay rớt ra ngoài ngã trên mặt đường. Diệp Khiêm giống như một con hổ lạc vào bầy dê, động tác tấn công mau lẹ, chỉ hơn mười giây mà thôi, 7 người trước mặt đều bị hắn đánh ngã trên mặt đất khóc thét. Diệp Khiêm ra tay rất có chừng mực, bọn hắn chỉ tạm thời mất đi năng lực phản kháng mà thôi, không có lưu lại di chứng gì, trên cơ bản đều là bẻ gãy gân cốt mà thôi.

Diệp Khiêm chậm rãi đi đến trước mặt Đông ca, ngồi xổm xuống, nói: "Mày gọi là anh Đông đúng không, tao tên là Diệp Khiêm, mày còn có cái gì muốn chỉ giáo tao sao?"

"Không có... Không có!" Lý Đông khẩn trương nói, "Khiêm... Anh Khiêm, là em có mắt như mù, xin anh hãy tha cho chúng em một lần."

"Mày đang cùng tao nói chuyện đùa sao? Phải là tao cầu xin mày buông tha mới đúng a." Diệp Khiêm trêu chọc nói.

"Anh Khiêm, anh đừng trêu đùa em nữa." Lý Đông hoảng sợ nói.

"BA~" một tiếng, Diệp Khiêm hung hăng tát cho hắn một cái, nói: "Mày thấy tao giống như đang nói giỡn sao? Nói thiệt cho mày biết, hôm nay, tâm tình của tao không tốt, coi như lũ chúng mày không may. Bọn mày đã đưa tới cửa, tao cũng không thể không thu thập bọn mày một lần." Diệp Khiêm lục xoát trên người anh Đông một chút, lấy ra một cái chìa khóa, Diệp Khiêm nói tiếp: "Tao lái xe đi trước, có tiền thì đem đến chuộc xe. Mày có lẽ sẽ có biện pháp tìm được tao, đúng không?"