Vương Vũ thật sự rất muốn lấy súng bắn chết tên lưu manh trước mặt này, nhưng nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, Vương Vũ liền kìm nén lửa giận của mình xuống. Nói như thế nào cô cũng là người học cao, làm sao có thể cùng tiểu lưu manh này chấp nhặt. Nếu như cô tức giận thì chẳng phải là đúng như là mong muốn của Diệp khiêm sao, cô mới không muốn để cho hắn đắc ý như vậy, dù sao quân tử báo thù mười năm không muộn, đến cục cảnh sát, cô có rất nhiều biện pháp đối phó hắn. Đến lúc đó, tất cả thù hận sẽ được trả đủ.
Không bao lâu, xe tiến vào trong cục cảnh sát. Vương Vũ cùng một người cảnh sát khác dẫn Diệp Khiêm đi vào. Diệp Khiêm một bộ dạng không thèm để ý, thật giống như cục cảnh sát chính là hậu hoa viên nhà mình, hiện tại hắn chẳng qua là tới ngồi một chút, nhìn xem hoa mà thôi.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Vương Vũ, những cảnh sát trên đường nhao nhao tránh ra. Bọn họ không rõ vì cái gì hôm nay Vương Vũ lại có vẻ mặt như vậy, không phải là đại di mụ của cô đã đến chứ. Diệp Khiêm bị trực tiếp ném vào trong phòng thẩm vấn, hai tay bị còng tại trên mặt ghế. Diệp Khiêm cũng không có phản kháng, hắn ngược lại rất muốn nhìn một chút xem bạo lực hoa khôi cảnh sát chơi thủ đoạn gì.
"Anh đi ra ngoài!" Vương Vũ nhìn gã nam cảnh sát đi cùng lớn tiếng nói.
Sớm đã nhìn quen hành vi bạo lực của Vương Vũ rồi, gã nam cảnh sát kia cũng không để ý chút nào, giống như được đại xá tranh thủ thời gian chạy ra ngoài. Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu như hắn lưu lại có thể sẽ bị lửa giận của Vương Vũ lan sang hay không. Hắn mới vừa đi ra, lập tức bị một đám đồng sự vây lại, hỏi hắn rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi biết các anh muốn hỏi chuyện gì, trước hết để cho tôi uống chén nước được không nào? Dọc theo con đường này tôi nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi a." Tôn Tể Sinh vỗ vỗ ngực nói. Nhớ tới lúc ở trên xe vừa rồi, Diệp Khiêm ám chỉ bộ ngực Vương Vũ quá lớn, hắn quả thật bị hù không nhẹ. Theo hắn nghĩ, Vương Vũ rất có thể sẽ lấy súng bắn chết Diệp Khiêm, tối thiểu nhất cũng sẽ hung hăng đánh cho hắn một trận; thế nhưng mà không rõ cuối cùng vì cái gì Vương Vũ vậy mà không có so đo, thẳng đến vừa rồi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Vương Vũ, hắn rốt cục biết cô đây là muốn trả thù ah.
"Nói mau a, đến cùng làm sao vậy? Người thanh niên kia là ai?" Các đồng nghiệp lo lắng thúc giục nói.
"Thằng đó hả, nó đánh một người gọi là Tăng Đại Phú. Mấy anh có biết vừa rồi ở trên xe thằng đó nói gì với Vương Vũ không?" Tôn Tể Sinh nói.
"Nói cái gì?" Các đồng nghiệp đều nhìn hắn, một bộ dáng không thể chờ đợi được muốn biết đáp án.
"Thằng đó vậy mà dám nói bộ ngực của Vương Vũ quá lớn!" Tôn Tể Sinh nói.
"Híz-khà-zzz. . ." Các đồng nghiệp không khỏi hít một hơi lạnh, ánh mắt chuyển sang phòng thẩm vấn đang đóng chặt cửa, trong nội tâm đều âm thầm nghĩ Diệp Khiêm này xem như đã xong.
"Đều vây ở chỗ này làm gì đó? Không có việc gì để làm hả?" Lúc này, một âm thanh nghiêm nghị truyền tới, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Dương Vĩ, nhao nhao xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, sau đó liền giải tán. Dương Vĩ chính là đại đội trưởng đội trị an , tuy năng lực không phải rất mạnh, nhưng có một người cha có chức cao, cho nên ở bên trong đồn cảnh sát cơ hồ là làm mưa làm gió, mà ngay cả cục trưởng cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi.
Dương Vĩ nhìn phòng thẩm vấn, sau đó lại nhìn Tôn Tể Sinh vẫy vẫy tay, hỏi: "Có thấy Tiểu Vũ ở đâu không?" Trong cục cảnh sát, có người nào không biết phong lưu Dương đại thiếu gia đang theo đuổi Vương Vũ, đáng tiếc Vương Vũ đối với vị tự nhận phong lưu phóng khoáng Dương đại thiếu gia tựa hồ không có hứng thú gì, thế nhưng mà hắn lại vẫn gắt gao dây dưa không ngớt.
"Trong phòng thẩm vấn, đang thẩm vấn nghi phạm." Tôn Tể Sinh chỉ chỉ cửa phòng thẩm vấn nói.
"Thẩm vấn nghi phạm? Vụ án gì?" Dương Vĩ hỏi.
"Chính là ông chủ mỏ than tỉnh Sơn Tây tố cáo có người có ý định gây tổn thương cho ông ấy, người bị tình nghi đã bị bắt trở về rồi, Vương Vũ đang cho nghi phạm ghi khẩu cung." Tôn Tể Sinh hồi đáp.
Dương Vĩ nhẹ gật đầu, nói: "Tốt rồi, không có việc gì rồi, anh lo làm chuyện của anh đi."
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Trong phòng thẩm vấn, sau khi Tôn Tể Sinh vừa đi, Vương Vũ "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Diệp Khiêm. Xuất ra giấy cùng bút, nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Tên là gì?"
"Diệp Khiêm!"
"Tuổi?"
"25!"
"Chức nghiệp?"
"Tạm thời không có công tác!" Diệp Khiêm thập phần phối hợp, điểm ấy thật ra khiến cho Vương Vũ có chút sở liệu không kịp. Vương Vũ vốn tưởng rằng khi thẩm vấn Diệp Khiêm sẽ có chút phiền phức, ai biết hắn lại phối hợp như vậy, hỏi cái gì liền đáp cái đó. Xem ra hắn còn có chút tự hiểu lấy mình a, Vương Vũ âm thầm thầm nghĩ.
Bất quá, Vương Vũ không có ý nghĩ sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy, tên lưu manh này dám nói bộ ngực của cô lớn, nếu không giáo huấn hắn thì sẽ không giải phóng mối hận của mình. Quả thật, bộ ngực của Vương Vũ không nhỏ, chí ít là cỡ 36F, bộ ngực như vậy ở Hoa Hạ cũng không thấy nhiều. Đối với đôi đại bạch thỏ này cô vẫn luôn lấy làm tiền vốn tự hào, ai ngờ tên lưu manh trước mặt này vậy mà không biết nhìn hàng.
"Không có việc làm. Một người lớn như anh mà cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, anh không thấy mất mặt hả." Vương Vũ cố ý giễu cợt nói, mục đích tự nhiên là muốn chọc giận Diệp Khiêm, như vậy cô cũng dễ tìm lý do tra tấn hắn.
Ai biết Diệp Khiêm lại tuyệt không quan tâm, không đếm xỉa tới nói: "Có cái gì mà mất mặt, tôi còn muốn tìm phú bà bao dưỡng. Cô có quen biết phú bà nào hay không? Cho dù già cũng không có sao, chỉ cần có tiền là tốt rồi."
"Anh có còn là đàn ông hay không, lời như vậy mà anh cũng dám nói ra?" Vương Vũ phẫn nộ nói.
"Ai, cô là người không biết sinh hoạt gian nan ah. Giống như tội vậy một không có văn hóa hai không có tay nghề, biết tìm việc làm ở đâu ah. Lại nói, nếu như cô có quen biết phú bà nào thì nhất định phải giới thiệu cho tôi a, bộ ngực tốt nhất cũng đừng có lớn quá, cỡ 36D là được rồi, lớn giống của cô có cảm giác giống như là đồ giả, sờ lên cũng không có cảm giác gì." Diệp Khiêm một bộ dạng giống như đã sờ qua, tuyệt không giống như là đang nói đùa.
"Anh. . . Anh đã sờ qua sao? Làm sao anh biết sờ lên không có cảm giác?" Vương Vũ phẫn nộ có chút không lựa lời nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Vũ cũng hiểu được có chút không ổn rồi, bất quá vẫn một bộ dạng không chịu nhận thua.
"Chuyện này. . . Quả thật là không có sờ qua, bất quá tôi đoán hẳn là như vậy." Diệp Khiêm không thể tưởng được Vương Vũ vậy mà lại nói như vậy, sửng sốt một chút, nói, "Cô không cần phải tự lừa mình dối người a? Tôi không tin chỗ đó của cô sờ tới sờ lui sẽ có cảm giác gì, thậm chí tôi hoài nghi ngực của cô có phải là thật hay không, đừng nói là bên trong chỉ toàn là silicon a?"
"Anh nói bậy bạ gì đó, đây chính là hàng thật giá thật. Anh không tin đúng không, tốt, anh sờ, anh sờ một chút thì sẽ biết rõ nó có phải là thật hay không." Vương Vũ vừa nói vừa đứng lên, nhô bộ ngực của mình lên nói.
Có chuyện tốt như vậy? Diệp Khiêm có chút hoài nghi nhìn Vương Vũ, thấy cô gái nhỏ này giống như cũng không có âm mưu gì.