Trời xanh mây trắng, một hồ nước trong veo như tấm gương lớn phản chiếu trời cao, khiến cho thiên địa trông như được rộng mở;
Nối dài đến vô tận.
Bên bờ hồ, một cô gái trẻ mặc váy hồng nhạt yên lặng ngồi tĩnh tu.
Bất chợt cuồng phong loạn vũ từ bốn phương tám hướng thi nhau kéo đến.
Rầm rầm rầm
Chúng điên cuồng gào thét, sức tàn phá hủy diệt, như muốn đem tất mọi thứ xung quanh nghiền nát thành mảnh vụn.
Mây đen trên cao che phủ trời xanh, dưới đất từng đoàn lốc xoáy như thú dữ vần vũ xung quanh cô gái nhỏ, như muốn xé nát nàng thành nghìn mảnh mới hả cơn giận.
- Hừ...
Thế nhưng, hồng y tiểu nữ tử không chút run sợ, mặt không đổi sắc lạnh lùng nhìn bão tố xung quanh.
- Hắc Mị Ngâm Uyên.
Tiểu nữ tử vươn bàn tay về phía mặt hồ trước mặt, miệng khẽ niệm.
Vù Vù Vù
Tức thời, mặt hồ trong veo như tấm gương sáng đột nhiên biến sắc, biến thành một màu đen kịt, như tấm màn đen trải dài trên đại địa.
Nước trong hồ lập tức dậy sóng, điên cuồng lưu chuyển như bị thần lửa đun sôi đến cực điểm, tạo nên vô số dòng thủy lưu.
Từng dòng thủy lưu liên tục va đập lấy nhau, cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng tạo thành chín vòng xoáy nước khổng lồ.
Híiiiii
Từ trong chín vòng xoáy nước, chín con thuồng luồng đen kịt to lớn giương nanh múa vuốt bay lên;
Chúng giương miệng máu rít gào kinh thiên động địa, lượn vòng ngay phía trên đầu cô gái nhỏ.
Chúng nối đuôi nhau lượn vòng cuốn theo cuồng phong bạo vũ ở xung quanh xoay tròn theo.
Lấy cô gái nhỏ làm trung tâm, tạo thành một lóc xoáy cực kỳ khủng bố, xoay tít lên tận chín tầng trời.
- Đến đông đủ rồi nhỉ?
Hồng y tiểu nữ tử tinh tế cảm nhận khí tượng xung quanh, miệng khẽ hỏi.
Nói đoạn, nàng bất chợt mở mắt ra, đôi mắt sáng rực tựa trời sao nhìn xuyên tấm màn đen đang bao phủ lấy mình.
Híiiiii
Chín con thuồng luồng nghe tiếng gọi, lập tức há rộng mồm hét lớn, đồng loạt trả lời nàng.
- Tốt, nhập hồ thôi nào.
Thời cơ đã đến, cô gái nhỏ không chút chần chừ, dứt khoát tung người bật dậy, điểm mũi chân bay lên;
Sau đó như sao băng xoẹt ngang trời, lấy tốc độ như lưu tinh phóng thẳng xuống mặt hồ.
Húuuuuu
Chín con thuồng luồng hưởng ứng nối đuôi bay theo nàng, chúng kéo nhau bay xuống mặt hồ, chia nhau tiềm nhập vào trong chín vòng xoáy lớn.
Rầm rầm rầm
Theo sau chúng chính là đám cuồng phong loạn vũ ở xung quanh, từ mây đen trên trời cao, đến cả lốc xoáy bên dưới, tất cả dường như bị chín vòng xoáy đen kịt cắn nuốt.
Điên cuồng hút thẳng vào mặt hồ.
- ...
Chỉ trong chớp mắt, trời đất đang tối đen, không khí chung quanh đang vô cùng hỗn loạn vì cơn cuồng bạo;
Đột nhiên trở nên sáng tỏ.
Mây đen, khói bụi cùng hàng ngàn vạn cơn gió lớn vô thanh vô tức biến mất;
Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra bên bờ hồ tựa như một cơn ác mộng, vội đến rồi vội đi, không một tiếng động tan biến mất.
Trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, hồ nước vẫn trong veo như tấm gương lớn phản chiếu trời cao, khiến cho thiên địa dường như rộng mở;
Nối dài đến vô tận.
Bên bờ hồ, cô gái trẻ mặc váy hồng nhạt vừa rồi vẫn cứ yên lặng ngồi tĩnh tu.
Thời không tựa như ngưng đọng lại trong phút giây vĩnh hằng này.
- Như Ngọc, tỉnh lại nào em?
Như mờ như ảo, một tiếng gọi từ cõi hư vô mờ mịt, cũng có thể là trong cõi u minh thăm thẳm vọng lại đây.
Quanh quẩn trong cõi trời đất yên tĩnh này.
----*----
Mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc của Vương Nhàn ngay trước mắt, Như Ngọc bất tri bất giác nhoẻn miệng cười.
- Hừ.
Xoạt
Nàng cắn chặt răng, nắm lấy chuôi đao, rút thanh đại đao đang cắm giữa ngực mình ra ngoài.
Nhìn thanh đại đao nhuộm đỏ máu tươi của mình, nàng nhếch môi mỉm cười, hai bàn tay ép vào nhau, đem thanh đại đao nguyên vẹn vò thành một cục sắt lớn.
Két két két
Âm thanh sắt thép mài lấy nhau chói tai đến cực điểm.
Một màn đáng sợ này, khiến Phạm Huân đang bị phi kiếm ghim dưới chân núi kinh hãi đến nghẹt thở.
Y vốn tưởng, sau khi ăn trọn một đao của Bàng lão đạo, cơ thể Như Ngọc sẽ bị chân nguyên của lão xoắn nát, vỡ tan thành nghìn mảnh.
Thế nhưng không, nàng không chỉ còn sống sờ sờ, mà lực lượng của nàng giống như vô biên vô tận.
Không những phá giải đoàn chân nguyên hung ác, còn đem cả pháp khí của Bàng Tung vò thành đống sắt vụn.
"Cô ta...cô ta quá mức kinh khủng."
Phạm Huân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run rẩy thầm nghĩ.
- Cô... cô rốt cuộc là thứ quỷ gì thế?
Nhìn cô gái trẻ ngực áo nhuộm đỏ máu tươi, đang chậm rãi đi về phía mình, y run giọng lắp bắp hỏi.
- Ta đáng sợ như vậy sao?
Như Ngọc ung dung ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Phạm Huân.
- A...cái này...
Y nhất thời tránh né ánh mắt nàng, lắp bắp nói:
- Cô... cô chủ ta sẽ ngay lập tức xuống đây... cô... nếu không muốn chết, mau thả ta đi.
- Hử, còn có cô chủ nữa cơ à?
Như Ngọc đầy hứng thú dò hỏi.
- Đúng vậy, chỉ cần cô thả ta ra, nghiệp đoàn sẽ không trách tội cô sát hại bọn chúng, ta cũng sẽ không hé răng nửa lời về các người.
Phạm Huân nghe giọng nói ôn hòa của nàng, trái tim đang treo trên cổ họng mới rơi xuống lại lồng ngực, thanh âm thành khẩn xin tha mạng.
- Ài...
Như Ngọc thở dài, thật ra đám tiên tặc này vốn dĩ là tử địch của Mộc Chân Chiêu.
Từ đầu đến cuối chẳng có liên quan gì với gia đình nhỏ của nàng hết.
- Tiếc là, chỉ trách các ngươi gặp chúng ta sai thời gian sai địa điểm đi.
Bàn tay ngọc nhỏ nhắn khẽ đưa lên, nhẹ nhàng bịt chặt miệng của Phạm Huân.
Da thịt mềm mại không xương chạm vào môi, hương thơm nhè nhẹ thoáng đọng nơi cánh mũi, nhưng lúc này Phạm Huân không còn tâm trí nào để thưởng thức.
Lúc này trong đầu y chỉ tràn ngập nỗi sợ hãi.
Ưm Ưm Ưm
Y cố gắng vùng vẫy, đôi tay buông ra chuôi kiếm, chộp lấy cổ tay của nàng, đôi mắt y trợn tròn phủ đầy ánh khiếp sợ, liên tục lắc lắc đầu, miệng rên rỉ cầu xin.
Thế nhưng dù y có dùng hết khí lực, cũng không thể gỡ ra bàn tay như sắt thép của Như Ngọc.
- Nể tình ngươi không có sát ý đối với ta, ta sẽ cho ngươi ra đi thanh thản.
Như Ngọc có thể cảm nhận được, ban đầu tên này không hề có sát khí đối với mình, cũng nghe được nhịp tim muốn quay người bỏ chạy của y lúc phát hiện ra bí mật của nàng đấy.
Có điều...
Y đã biết thực lực của nàng rồi, tất yếu:
Phải Chết nha.
- Yên tâm, ta sẽ ra tay nhanh gọn, trước khi bùa chú ẩn nguyên hết hiệu lực, linh hồn ngươi đã xuống tới địa phủ. Thiên Phạt sẽ không tìm đến ngươi.
Như Ngọc rút thanh dao găm Dạ Quỷ trong người ra, âm thanh êm đềm như suối chảy dịu dàng nói:
- Kiếp sau nhớ yên ổn mà làm người nhé.
- Hức...hức...Um ụm, um um ụm...
(Dịch: Tha mạng, xin tha mạng...)
Phạm Huân kinh hãi đến cực điểm, cặp mắt đáng thương chớp chớp liên tục, miệng rên rỉ cầu xin liên hồi, nhưng đáp lại chỉ là khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm tình của Như Ngọc.
Y hối hận đến xanh ruột.
Nếu như y cẩn trọng hơn, thay vì nhúng tay vào chuyện của người khác, mà ở lại trông cửa cho cô chủ, đợi cô chủ ra rồi mới quyết.
Thì hôm nay y đâu phải chết đâu.
Thế nhưng, chuyện đã rồi thì không có "nhưng".
Kết cục đã định.
Xoẹt
Bóng đen lóe lên.
Một dao quét qua, gọn gàng mà tinh chuẩn, nhẹ nhàng tiễn ngươi xuống hoàng tuyền.