Chương 97: Tiểu Vân Tuyết Gặp Nạn

- Khốn kiếp, thằng chó chết Vương Kỳ Phong.

Diệc Vân Tuyết vừa đạp không chạy trốn, vừa nghiến răng câm hận mắng.

Chính họ Vương chứ không phải ai khác.

Nhất định Hắc Phong Thương là do tên khốn này luyện ra, phá vỡ bố cục mà nàng tốn bao công sức xây dựng.

Cuối cùng không chỉ không lấy được chiếc vòng tay, chứa một nửa tàn hồn còn lại của Bá Quyền Vương;

Mà còn suýt chút nữa góp luôn cái mạng nhỏ của mình vào.

- Thù này ta nhất quyết phải trả.

Diệc Vân Tuyết khóe mắt trào lửa giận, cắn răng căm giận mắng:

- Vương Kỳ Phong, ngươi chắc chắn phải chết.

Tu vi không lên được Tích Thiên, không thể phi thăng lên tiên giới, thì làm sao có thể báo được thù cho cha mẹ nàng đây.

Càng nghĩ càng uất hận, nỗi ấm ức dâng đến cổ họng khiến cho nàng muốn nghẹt thở.

Mấy trăm năm hành tẩu giang hồ.

Chưa bao giờ nàng chịu ức hiếp lớn như lần này cả.

Xoạt

Nộ khí công tâm, chân nguyên loạn chuyển, khiến cho Diệc Vân Tuyết thân hình lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất rồi.

- Phù

Dừng lại bước chân, nàng liên tục hít mấy cái, bình ổn lại hơi thở, đè xuống lửa giận trong lòng.

Thần thức quét qua, nàng chọn một ngọn núi hoang gần đó, đào một động phủ nho nhỏ, sau khi che chắn cẩn thận mới an tâm ngồi xuống chữa thương.

...

Một tuần sau.

- Diệc Vân Tuyết, Diệc Vân Tuyết.

Tiếng gọi từ phương xa vọng đến đánh tỉnh nàng.

- Là ai gọi ta?!?

Vân Tuyết khóe mắt khẽ giật, thần thức phóng ra ngoài.

Ngay lập tức nhìn thấy một ông lão lưng còng chống gậy cách chân núi hai dặm.

Không muốn nhiều lời, nàng mở cửa động phủ phóng ra ngoài, tức thì đứng trước mặt ông lão nọ.

- Lão già Niêm Duật.

Lạnh lùng nhìn lão già trước mặt, nàng trầm giọng quát:

- Ngươi còn dám cải trang trước mặt ta?

- A...

Ông lão giật mình đánh rơi chiếc gậy, sau khi nhìn thấy cô gái trẻ đột nhiên nhảy ra trước mặt mới mừng rỡ quỳ thụp xuống, liên mồm nói:

- May quá, cuối cùng cũng tìm được cô rồi.

- Cuối cùng cũng tìm ra cô rồi.

- Ngươi tìm ta?

Diệc Vân Tuyết mắt sắc như đao, mày phượng nhíu chặt, rét căm căm truy hỏi:

- Muốn giết ta?

Nói đoạn nàng túm lấy cổ áo Niêm Duật, nhấc bổng người lão lên, sát khí tỏa ra nồng đậm, lạnh lùng quát:

- Nói mau, đồng bọn của ngươi ở đâu, nếu không ta lập tức giết ngươi.

- Không... không phải như vậy...

Niêm Duật kinh hãi lắp bắp nói, vội vàng móc từ trong ngực ra chiếc vòng tay, nhanh chóng giải thích:

- Ta đi tìm cô, là để đưa cho cô chiếc vòng tay này.

- Hừ.

Thần thức phóng ra mười dặm xung quanh, sau khi quét một vòng xác định không có ai đang ẩn nấp gần đó, nàng mới chăm chú nhìn chiếc vòng tay trước mặt.

Bịch

Giật lấy chiếc vòng tay, nàng tiện tay ném lão Niêm Duật qua một bên, không thèm để ý đến lão già này nữa.

- Đa tạ Diệc cô nương tha mạng.

Nói rồi, Niêm Duật mừng rỡ cuống cuồng bỏ chạy, chớp mắt mất tăm mất dạng.

- Kỳ quái? Không đúng...

Bất chợt nghĩ đến điều gì, Vân Tuyết mới cẩn thận suy nghĩ lại.

"Là ai cố ý đưa chiếc vòng tay này cho ta?"

Nãy giờ kích động quá nên nàng quên giữ lão Niêm Duật để mà truy hỏi.

- Kệ đi, mặc kệ là ai đang tính kế ta, trước cứ tìm lấy kho tàng Bá Cương đã.

- Đột phá lên Tích Thiên rồi, dù ngươi có là ai ta cũng không sợ.

...

- May quá.

Niêm Duật lão giả ba chân bốn cẳng xách giò chạy xa, ra khỏi phạm vi ngọn núi hoang mới dám dừng chân lại.

Lẩn trốn vào trong thôn nhỏ cạnh bên, lão cởi bỏ y phục, lột đi lớp mặt nạ trên mặt, sau đó lại đeo lên lớp mặt nạ khác;

Sau khi chắc cú ổn thỏa, lão ngựa không dừng vó chạy đến tòa thành gần nhất, mua một con chim ưng, lại ghi xuống tin tức lên một mảnh da dê, gắn vào chân nó.

Tiếp đó, lão lấy ra hộp cao thuốc luôn mang trong người, mở nắp đưa lên cho con ưng ngửi một hồi.

Lúc này mới yên tâm thả nó bay lên trời.

Ưng điểu bay lượn trên thiên khung không biết bao lâu, mấy ngày sau nó ngửi được mùi hương quen thuộc, lập tức chao cánh bay thẳng xuống.

- Xuống đây nào.

Như Ngọc cùng Vương Nhàn đang lấy nước ven con suối nhỏ, nghe tiếng động lập tức ngẩng đầu lên.

Dưới đôi mắt sắc bén, nàng có thể nhìn rõ trên chân ưng điêu mang một mảnh da dê, tức thì nhoẻn miệng cười vươn tay ra gọi:

- Xuống đây nào.

- Hử...

Bên kia, Niêm Diệu lão giả đang ngồi trước xe ngựa nghi hoặc nhìn sang, không hiểu đôi nam nữ trẻ tuổi kia đang làm cái gì.

Bất quá, hai người phàm thì có thể gây ra được chuyện gì chứ.

Nghĩ vậy lão không để tâm đến nữa.

Bên này, Vương Nhàn trông thấy Như Ngọc rút ra mảnh da dê trên chân con chim ưng, liền dời bước đến cạnh, nghiêng đầu xem:

"Hắc Sát đại nhân, Tiểu Tuyết đã nhận được hàng. Tiểu nhân không biết làm sao để liên lạc với ngài, bèn lợi dụng cao thuốc ngài ban để chim ưng tìm kiếm.

Hy vọng ngài thứ tội."

- Diệc Vân Tuyết đã nhận được chiếc vòng tay rồi à?!?

Đây là một câu hỏi tu từ, Vương Nhàn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng suy tư.

- Dạ, mong cho cô ta có thể sớm ngày đột phá.

Như Ngọc gật đầu đáp, có chút thở phào nói:

- Hy vọng cô ta không làm chúng ta thất vọng.

Nói đoạn, nàng lấy một viên đan dược nhét vào miệng ưng điêu mới thả nó bay lại lên trời.

...

- Để đề phòng bất trắc, trước cứ chữa khỏi vết thương đã.

Ném hai chiếc vòng tay sang một bên, Diệc Vân Tuyết quyết định trước hết chữa khỏi thương thế.

Nhỡ bị cường địch đánh úp nàng cũng còn sức mà chống trả.

Nghĩ vậy, nàng bèn dứt khoát ngồi xuống vận khí tu luyện.

Chỉ có điều, Vân Tuyết không hề hay biết, cách ngọn núi nàng ẩn núp trăm dặm, một đoàn người đang lặng lẽ tiềm phục hành quân.

Tên thủ lĩnh dẫn đầu mang mặt nạ chim ưng, tay cầm một chiếc la bàn, mũi kim trước sau như một, trực chỉ về phía nàng.

- Động chủ, la bàn này chỉ đúng chứ ạ?

Đầu Trâu đi bên cạnh có chút bất an ngập ngừng hỏi.

- Mày câm mồm, đồ vật của đại nhân há là thứ mà mày có thể đánh giá.

Mặt Ngựa bên cạnh trừng mắt khẽ quát.

- Hai thằng mày im hết đi.

Đại Điểu, động chủ Hắc Điêu động, bị hai thằng đệ chọc cho ngứa họng, nhịn không được rít lên.

Đầu Trâu Mặt Ngựa thức thời ngậm chặt miêng, chăm chú nhìn về phía đỉnh núi hoang phía trước.

...

Bên trong ngọn núi hoang.

Trong lúc Vân Tuyết đang tĩnh tu đến mức nhập thần, tu vi chân nguyên cũng hồi phục đến sáu thành, nàng vốn định tu luyện để khôi phục đến tám thành là đủ rồi.

Thế nhưng...

Xoạt

Hai chiếc vòng tay nằm trơ trọi trên mặt đất đột nhiên rục rich.

Tức thời, từ bên trong mỗi chiếc vòng tay đều bay lên một làn khói xám.

Hai làn khói uốn lượn trên không trung, trong nháy mắt quyện vào nhau, sau đó huyễn hóa thành gương mặt đầy góc cạnh của một nam nhân, mắt sắc như đao, lông mày rậm rạp;

Vẻ ngoài trông vô cùng dữ tợn.

- Hahaha, cuối cùng ngày này cũng đã tới. Lão già Vô Thượng chó má kia.

Linh hồn khuôn mặt vặn vẹo, nhe hàm răng điên cuồng rít gào:

- Bá Quyền Vương ta hồi sinh rồi đây.

Nói đoạn, y nhìn xuống cô gái trẻ đang ngồi tĩnh tu bên dưới, sát khí chợt lóe lên.

Một quyền đánh thẳng xuống đỉnh đầu nàng.

"Có sát khí."

Diệc Vân Tuyết đang tĩnh tu bỗng nhiên cảm thấy sát khí đang bao phủ lấy mình.

Dù biết chu thiên đang vận hành mà bị dừng đột ngột, chân nguyên phản phệ chắc chắn khiến bản thân bị trọng thương;

Thậm chí kinh mạch có khả năng bị đứt đoạn;

Nhưng, nếu không thu công, ắt hôm nay nàng sẽ phải chết.

- Ư...

Cưỡng ép cắt đứt tu luyện, đan điền nàng đau đớn như muốn nổ tung thành ngàn mảnh;

Dẫu vậy Vân Tuyết vẫn cắn răng nhịn đau, nghiêng đầu né một quyền của Bá Cương.

Bụp Bốp

Quyền đầu đánh trượt hộp sọ, nhưng kình phong sượt qua mặt khiến bờ má nàng rát cháy.

Bịch

Nắm đấm không bị ngăn cản, một đường đập vào xương tì bà của Diệc Vân Tuyết, đánh văng nàng vào vách tường phía sau.

Phụt

Diệc Vân Tuyết phun một ngụm tinh huyết, nhuộm đỏ nền đất, suy yếu thở hổn hển.

- Thế mà vẫn tránh thoát?!?

Tàn hồn Bá Quyền Vương một quyền giết hụt, lập tức bay lại lên trần động phủ, giữ khoảng cách nhìn chằm chằm Vân Tuyết.

- Bá Cương khốn kiếp. Chết mày đi!

Vân Tuyết nộ khí công tâm, vung tay ném ra một đoàn chân hỏa, muốn đốt tàn hồn khốn kiếp thành tro bụi.

Vụt Xoạt

Tiếc là nàng lúc này thân mang trọng thương chưa khỏi, lại còn ăn trọn một quyền, thương càng thêm thương;

Đã thế đan điền bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, chân hỏa chỉ bay nửa đường đã tắt ngúm.

Thế nhưng...

May mắn là tàn hồn Bá Cương sợ thần uy của nàng, nên vừa nhìn thấy chân hỏa đã lo bỏ trốn;

Hóa thành làn khói xám xuyên qua nóc động phủ, chạy trốn mất tăm mất dạng.

Bên tai nàng vẫn còn văng vẳng giọng cười the thé của tàn hồn Bá Cương:

- Bé cưng à, đợi khôi phục lại thân thể ta nhất định sẽ quay về tìm nàng. Ngày sau hạnh ngộ nhá. Bái bai."

Oa

Phụt

Vân Tuyết nộ khí công tâm liên tục hộc ra hai ngụm máu tươi mới dừng lại.

Cố đè xuống máu huyết ngòn ngọt nơi cuống họng, nếu còn phun máu ra nữa, chắc nàng phải suy kiệt đến chết mất.

- Ư...đau quá...

Diệc Vân Tuyết nước mắt lưng tròng, từng cơn đau buốt kinh khủng khiếp nơi bụng dưới khiến cho nàng vành mắt đỏ hoe, nhịn không được phải liên tục rên rỉ.

- Vương... Kỳ... Phong...

Đáy lòng thầm hận, nàng nghiến răng nghiến lợi chửi mắng.

Nàng hận kẻ nào đó sai Niêm Duật lão giả mang chiếc vòng tay đến cho nàng.

Nàng hận Bá Cương âm hồn bất tán, âm ngoan xảo trá, thừa lúc nàng không phòng bị mà đánh lén khiến cho nàng lại lần nữa trọng thương.

Vết thương mới vết thương cũ chồng chéo lên nhau;

Đau đớn, uất hận, căm tức, ủy khuất... tất cả cảm xúc lúc này dâng trào đến đỉnh điểm.

Diệc Vân Tuyết cảm giác như lồng ngực muốn nổ tung ra.

Nàng hận Vương Kỳ Phong phá vỡ bố cục thành Hoàng Liên, làm cho nàng bị thương.

Nếu không bị thương lúc đó, thì làm sao Bá Cương dám đánh lén nàng?

- Vương Kỳ Phong, ngươi chính là tên đầu sỏ gây họa.

- VƯƠNG KỲ PHONG...

Diệc Vân Tuyết ngửa mặt gào lên.

Nếu lúc này nàng nhìn thấy hắn, nàng sẽ bất chấp tất cả mà lao vào cắn chết hắn.

Băm họ Vương thành trăm nghìn mảnh, dùng chân hỏa đốt hồn phách hắn chín chín tám mươi mốt ngày.

Khiến cho hắn hồn phi phách tán, kiếp kiếp không được siêu sinh mới hả giận.

- Động chủ, ngọn núi ở đằng trước có dị biến.

Đầu Trâu tinh mắt nói.

- Lẽ nào cô ta núp ở trỏng?

Mặt Ngựa góp lời theo.

- Đi mau.

Tức thời đám người kéo nhau chạy đến chân núi, cẩn thận ngó lên trên.

- Động chủ, có hang động kìa.

Đầu Trâu hét lớn, sau đó phất tay chỉ đàn em đến kiểm tra.

Chỉ là...

Ầm

- AAAAA...

Lúc bốn tên vừa tới cửa động, khối đá lớn chắn trước cửa đột nhiên nổ tung thành trăm mảnh, đánh cho bốn tên đàn em thành thịt vụn.

Thấp thoáng một bóng dáng màu trắng bay vọt ra, bóng trắng đạp gió lướt đi một đoạn, sau đó mới rơi xuống mặt đất, tiếp tục chạy trốn.

- Mau đuổi theo cô ta.