Như Ngọc ánh mắt ngưng tụ, chăm chú quan sát lão đạo nhân phía đối diện.
Nếu như nói, hai tên tu chân giả nàng vừa giết chỉ là hai tên nông nổi;
Thì lão đạo nhân âm trầm này mới thật sự là kình địch.
Hai tên nàng vừa giết, một phần là do chúng quá mức xem thường Như Ngọc nàng;
Chúng cho rằng nàng chỉ là người bình thường, một nữ tử chân yếu tay mềm, may mắn nhân lúc trung niên nam nhân gặp bất trắc, vô tình chiếm được thần vật;
Nên hai tên này mới liều lĩnh xông lên mà không chút phòng bị;
Bị nàng nhanh tay xuất thủ chém giết, lợi dụng thiên kiếp để tiêu diệt mất.
Còn Bàng đạo nhân từ đầu đến cuối đều đứng từ xa, giữ khoảnh cách an toàn để thăm dò sâu cạn của nàng.
Bây giờ ắt lão sẽ chuẩn bị toàn bộ thực lực để đối chiến cùng nàng.
- Hahaha, Bàng lão đạo ta, lâu lắm rồi mới gặp được con nhóc như ngươi.
Bàng Tung cười lớn, đầy ý tứ nhìn Như Ngọc, miệng già liên tục dụ dỗ:
- Tốt, sẵn dịp lão phu đang cao hứng. Chỉ cần bé con ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu ba cái gọi ta một tiếng "Sư phụ".
- Thì ta chẳng những tha mạng, mà còn truyền thụ tất cả chân truyền của ta cho ngươi. Đảm bảo ngươi cả đời dùng không hết, tương lai phong quang vô hạn, đứng trên đỉnh thiên hạ, bá chủ thế giới nhỏ này.
- Thế nào? Hấp dẫn chứ?
Bàng lão đạo nheo mắt, mỉm cười ôn tồn hỏi.
- Bàng lão đạo?!?
Như Ngoc đột ngột nói ra một cái tên. Khiến cả Bàng lão đạo lẫn Phạm Huân đang đứng dưới chân núi đều phải sửng sốt:
- Bàng Tung.
Hai tên này tròng mắt lập tức co rụt lại, nhìn chằm chằm về phía Như Ngọc.
Phạm Huân không nói một lời, phóng hai luồng chân nguyên đánh vào người Vương Nhàn cùng Kiều Nhan, định thân hai người lại;
Sau đó mới phóng lên đỉnh núi, đứng sau lưng chặn lại đường lui của Như Ngọc.
- Ngươi...là cô ta?
Bàng lão đạo vừa rồi còn tươi cười hòa ái, lúc này đột nhiên biến đổi ngữ khí, giọng nói lạnh lùng rét căm căm truy hỏi.
- Cô ta là ai này?
Như Ngọc không hề bị khí thế của đối phương dọa sợ, vẫn bình thản ung dung hỏi ngược lại.
- Ngươi đừng giả ngu với chúng ta.
Bàng lão nhíu cặp mày kiếm, mắt sắc như đao gằn giọng.
- Bàng đại nhân, trên người con bé này không mang linh hồn của "cô ta", nhưng trên người nó có hơi thở của Mộc Hải Quang Mang, chứng tỏ nó đã từng tiếp xúc với cô ta rồi.
Phạm Huân tâm tư kín kẽ, tính tình cẩn trọng, sau một hồi dò xét, cuối cùng chốt lại một câu.
- Hửm, cô ta thế mà kể tên ta cho ngươi biết. Ngươi...
Bàng Tung ngữ khí ngày càng lạnh, sát khí quanh người liên tục bốc lên ngùn ngụt, gằn từng chữ truy vấn:
- Rốt cuộc là gì của cô ta?
- Ý ngươi là Tiểu Chiêu hả.
Rốt cuộc Như Ngọc cũng nói ra cái tên, mà ở đây ai cũng đều biết.
Đó chính là Mộc Chân Chiêu.
Kiếm nữ của nhà Mộc Chân, gia tộc Võ Tu lừng lẫy Hóa Thiên Cung.
- Thì ra các ngươi là đám đạo tặc, từng mai phục đánh cướp Mộc Chân Chiêu vạn năm trước.
Nhìn nhìn Bàng lão đạo, đánh giá lão một vòng, Như Ngọc không khỏi có mấy phần hứng thú, khẽ mỉm cười châm chọc:
- Bao nhiêu năm rồi, các ngươi vẫn như đám giòi bọ bám theo không dứt. Còn truy đuổi được đến tận đây. Thật đúng là chịu khó ha, hắc hắc.
- Đại nhân, không cần nhiều lời với con ranh này.
Phạm Huân vung tay gọi ra phi kiếm, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Trước giết nó, sau bắt hồn, sưu hồn đoạt phách của nó. Đến lúc đó, xem nó còn cứng đầu được bao lâu.
- Haha, bản lĩnh.
Vẫn nhìn chăm chú vào sắc mặt của Bàng lão đạo, Như Ngọc nhếch môi cười, thản nhiên kiêu ngạo nói.
...
Nếu ở Tiên Thừa Giới, nàng còn nể mặt đám tiên tặc này.
Chứ còn ở Việt Thiên tiểu thế giới, vừa bị Thiên Phạt rình rập, vừa bị Bế Nguyên Phù phong ấn tu vi, xuống còn Luyện Khí kỳ đại viên mãn;
Quả thật, Như Ngọc nàng không để vào mắt.
- Đám tiên nhân các ngươi, xuống phàm giới ỷ mạnh hiếp yếu, cậy một thân tiên đạo tu hành liền cho mình là vô địch.
Như Ngọc thu lại nụ cười, ánh mắt tựa trời sao đột ngột biến thành màn đêm vô tận, sát khí trong cơ thể nàng dâng lên như thác lũ;
Lúc nó phóng ra, như cuồng phong loạn bão, không khí xung quanh dường như bị cảm nhiễm theo, trong phút chốc bỗng trở nên lạnh lẽo.
Ngữ khí của nàng như hung thú ẩn mình dưới vực sâu, đối mặt với con mồi không hề có chút tình cảm:
- Còn dám đánh trọng thương Kiều Nhan của chúng ta nữa. Hôm nay ta sẽ đem các ngươi tế thương, dùng Hắc Phong Thương để trả thù cho chủ nhân của nó.
- Anh Phong, thương em.
Vương Nhàn không một tiếng động, leo lên đỉnh núi này tự lúc nào, nghe tiếng Ngọc gọi, lập tức gỡ xuống chiếc trâm đen cài trên mái tóc Kiều Nhan, ném mạnh qua.
Vut
- Sát khí thật kinh khủng.
Bàng lão đạo cảm nhận sát khí cuồn cuồn như thác lũ tuôn ra từ trong người Như Ngọc, nhịn không được phải thì thầm một tiếng.
Trên con đường tu chân hiểm ác, để sinh tồn, lão phải giết người vô số, sát khí tích tụ vô cùng nhiều;
Thế nhưng cô gái nhỏ trước mặt, nhìn tuổi đời vẫn còn rất trẻ, thế nhưng khí thế huyết sát lại không hề kém cạnh lão chút nào.
Ban đầu, lão còn xem thường Như Ngọc, nhưng bây giờ, trong phút chốc cổ họng lão bỗng cảm thấy lạnh lẽo;
Như có bàn tay ác ma vô hình đang tóm lấy, muốn dìm lão xuống đáy vực sâu.
- Không được, Phạm Huân mau tỉnh lại.
...
Phạm Huân được đánh tỉnh, mồ hôi lạnh bất giác chảy ròng ròng, đến khi định thần nhìn lại, không ngờ chàng trai y mới vừa định thân dưới chân núi;
Đang đứng ở đây từ lúc nào.
Trông thấy hắn thoải mái cõng lấy cô gái trẻ trên lưng, khuôn mặt tươi cười đang tủm tỉm nhìn lấy mình, Phạm Huân vô thức bật hỏi:
- Ngươi... ngươi lên đây bằng cách nào?
Dường như sợ rằng mình còn đang bị ảo giác mê hoặc, y vội vàng quay đầu nhìn xuống, dưới chân núi có còn ai đâu.
"Nguy rồi, cặp nam nữ này không phải người phàm."
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Phạm Huân ngay lập tức muốn quay đầu bỏ chạy.
Đến lúc này, cả y lẫn Bàng Tung đều tỉnh ngộ ra một điều:
Người Đoàn gia trang dùng Phá Giới Phù truyền tống xuống đây, nhất định đã bị Như Ngọc giết mất rồi.
- Ngươi... ngươi không phải người phàm?
Bàng lão đạo kinh hãi bật hỏi.
- Ngươi thấy sao?
Như Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.
- Không, thế giới nhỏ bé này, không thể có Hành Giả được. Trừ phi...
Bàng đạo chăm chú nhìn Như Ngọc, cẩn thận suy đoán.
- Đúng vậy, trừ phi công pháp ta tu luyện có phẩm cấp cao hơn ngươi gấp bội lần.
Như Ngọc cũng không vội, bình thản đáp.
- Cái này...
Bàng lão cùng Phạm Huân nghe được lời này, không khỏi nghĩ đến những công pháp tu chân nghịch thiên, mà bọn lão đã từng biết đến.
- Các ngươi có nghe về pháp quyết cấp chữ Đạo không?
Như Ngọc ôn tồn nói.
- ĐẠO CẤP !!!
Bàng lão nghe được một chữ này, biến sắc mặt kinh thốt.
- Đúng vậy.
Như Ngọc gật đầu, chậm rãi giảng:
- Các ngươi có biết, thế giới này có một thứ gọi là Cửu Liên Hoa hay không?
- Chín đóa hoa sen?
Phạm Huân chăm chú ngẫm nghĩ, nhất thời không nhớ ra được mình đã từng nghe về nó ở đâu đó rồi.
- Nó được mọc từ Cửu Liên Căn, một trong Tam Bảo của...
Như Ngọc từ tốn giảng giải:
- Đạo Liên Kinh.
- ĐẠO LIÊN KINH
Đến lúc này, dù có là tu chân tiên nguyên giả kinh qua vô số sóng gió, Bàng lão đạo cũng phải há hốc mồm hét lớn.
- Chính nó.
Như Ngọc gật đầu, tiếp tục nói tiếp:
- Ở năm tháng xa xưa, Cửu Liên Căn, một trong Tam Bảo của người nào đó tu Đạo Liên Kinh, vô tình rơi xuống thế giới này.
- Qua hàng vạn năm được linh khí thiên địa uẩn dưỡng, cuối cùng nó cũng mọc được lên chín đóa hoa sen, gọi là Cửu Liên Hoa.
- Thật ra, Cửu U lão giả không tu Đạo Liên Kinh, nhưng vì để lại cho hậu thế, nên lão thôi diễn chín đóa hoa này.
- Soạn ra một cuốn bí tịch: Cửu Liên Cửu Bộ Khúc, Cửu Liên Thần Công.
- Đó là lý do, vì sao các ngươi không nhìn ra được căn cước của ta đó.
- Vậy, Cửu...Cửu U lão giả kia, bây giờ đang ở đâu?
Bàng Tung buộc miệng hỏi.
- Lão ấy đi rồi.
Như Ngọc mỉm cười đáp.
- Ồ, làm sao ta biết ngươi có thật tu luyện Đạo Liên Kinh hay không? Hay chỉ đang lừa người.
Bàng Tung thu liễm sắc mặt, âm trầm hỏi.
- Thế giới này vẫn có nhiều người tu luyện Cửu Liên Thần Công. Có điều...
Như Nhọc tủm tỉm cười, vươn tay ra, lập tức một đóa hoa sen lóng lánh, trong suốt như thủy tinh lơ lửng trên tay nàng:
- Cửu Liên Căn tinh khiết đến trình độ này, chỉ e có mình ta mới có thể luyện ra được.
Hít!!!
Bàng Phạm hai gã tu chân lão luyện, thần thức quét tới đều có thể nhìn ra, đóa hoa sen thủy tinh này, phẩm cấp cực kỳ cao.
Với tu vi thần thức bị phong bế xuống còn Luyện Khí kỳ, nếu không phải Như Ngọc tùy ý hiển lộ, e rằng có quét đến sáng mai, hai người bọn họ cũng đừng hòng nhìn ra được.
Chăm chú cảm nhận một hồi, Bàng Tung cùng Phạm Huân có thể cảm ngộ được tinh hoa ảo diệu của Đạo Liên Kinh trong nó.
"Nếu chiếm được đóa hoa này, chẳng phải chúng ta có thể lĩnh ngộ được một phần của Đạo Liên Kinh hay sao."
Bàng Phạm hai người nhìn nhau, vô thanh vô tức dùng thần thức trao đổi.
"Đây tuyệt đối là chí bảo, thần vật chưa chắc đã sánh được."
"Có nó, chúng ta nhất định sẽ đột phá được bình cảnh, tu vi thăng tiến lên không ít đấy."
Thế nhưng, hai gã này đều hiểu một điều rằng, muốn lấy đi căn cơ tu luyện của người khác, chắc chắn phải giết kẻ đó mới làm được.
Đây chính là sinh tử thù địch rồi.
- Chính cô ta đã giải định thân cho ngươi?
Phạm Huận bất chợt quay sang Vương Nhàn, nheo mắt hỏi.
- Đúng vậy.
Vương Nhàn thành thật đáp lời.
"Đúng rồi đó, trên người thằng nhóc này không mang hơi thở của Cửu Liên Căn."
Bàng Tung truyền âm:
"Nếu nó là người phàm, thì chỉ có con bé này uy hiếp chúng ta được. Mau chóng ra tay, giết người đoạt bảo."
Bàng Phạm hai người đánh mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng rực ra ám hiệu.
- Cô bé, cho ta mượn nó xem một lát được chứ?
Bàng Tung chậm rãi bước đến gần Như Ngọc, vươn tay dò hỏi.
- Được, lão cứ cầm lấy nó mà...
Như Ngọc ném Cửu Liên Căn tới, mỉm cười nói:
- Xuống suối vàng đi.
Chỉ trong chớp mắt, trước khi Bàng lão kịp ra tay với mình, chiếc trâm cài trên tay nàng đột ngột hiện nguyên hình.
Vụt
Như Ngọc bất ngờ vung thương đập tới, khí thế như hồng, không khí xung quanh bị kéo động phát ra âm thanh vùn vụt.
- Khốn kiếp.
Bàng Tung đáy lòng tức thời ngập tràn lửa giận.
Trước giờ chỉ có lão mới được phép đánh lén người khác, con ranh này hôm nay dám bất kính với mình ư?
Nhanh như cắt, lão truy gọi đại đao trong nhẫn trữ vật ra ngoài, một đao chém tới, muốn chém đứt Hắc Phong Thương trên tay Như Ngọc.
- To gan, dám mạo phạm đại nhân.
Phạm Huân cũng nhanh không kém, phi kiếm của y nãy giờ vẫn luôn trực chỉ nàng, không cần suy nghĩ hắn điểm ngón trỏ, mũi kiếm như sấm sét phóng tới, muốn đâm xuyên lồng ngực Như Ngọc.
Một kiếm đinh giết nàng.
- Hừ.
Như Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, tuy trước sau bị giáp công, nhưng nàng vẫn ung dung đối chiến.
Một thương đang đập xuống đầu Bàng lão, vốn sắp bị đại đao ngăn cản, thì đột nhiên rút lại, đâm ngược ra sau.
Thế thương hiểm độc, tốc độ như thiểm điện, đến khi Phạm Huân cảm giác được cổ họng lạnh toát, thì mũi thương đã chạm đến trái khế của y rồi.
Ầm
Tiếng nổ lớn vang vọng khắp đỉnh núi, lực xung kích đánh cho Phạm Huân bay ngược ra sau, dù chân nguyên của y thâm hậu thì đan điền cũng thất điên bát đảo, khí huyết nhộn nhạo.
Mặc dù chân nguyên phản phệ khiến y bị thương không nhẹ, nhưng ít nhất nó cũng đã cứu y được một mạng.
- Cái này....
Phạm Huận cố nén đau nhức nơi cổ tay, run run đưa lên cổ rút ra sợi dây chuyền, miếng ngọc bội hộ thân đeo trước ngực đã bị đánh nát, chỉ còn một mẩu nhỏ còn dính trên móc.
"Lực lượng gì mà khủng bố như vậy?"
Đáy lòng kêu gào không ngớt, y không thể tưởng tượng nổi, hộ thân ngọc bội bảo vệ mình vạn năm nay, lại bị một nữ tử yếu ớt đánh vỡ.
Tất nhiên, mặc dù miếng ngọc bội được luyện từ rất nhiều vật liệu cao cấp, nhưng tu vi của y đã bị phong bế chỉ còn Luyện khí đại viên mãn;
Với lượng chân nguyên còn ít ỏi này, nó căn bản không thể đỡ được một thương kinh thiên của Như Ngọc, nên bị đánh nát là điều tất yếu.
- Đón kiếm.
Tiếng gọi lớn khiến Phạm Huân giật mình ngẩng đầu lên, không biết Như Ngọc đã bắt lấy phi kiếm của y từ lúc nào, một kiếm ném thẳng vào mặt y.
Phạm Huân đáy lòng rét lạnh, thần thức liên tục khu động phi kiếm hòng khống chế lại phi kiếm.
Nhưng lực đạo của nó quá mức lớn, tốc độ quá mức nhanh, dù thần thức y có nhìn rõ phi kiếm, nhưng nhất thời cũng không thể hoàn toàn nắm giữ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, y cắn đầu lưỡi phun ra tinh huyết, điều động toàn bộ thần thức cùng chân nguyên nghiền ép qua, mũi kiếm trong tích tắc chuyển hướng chệch xéo xuống.
Phập
Lưỡi kiếm cắm vào ngực phải, ngập đến tận chuôi.
Phụt
Chân nguyên phản phệ chấn cho Phạm Huân phải phun một búng máu lớn.
Vụt
Y nhanh tay dùng hai tay giữ lấy chuôi kiếm, nếu để nó bay xuyên qua người, dù không chết thì cũng phải đánh rơi nửa cái mạng.
Dư lực của phi kiếm quá hung mãnh, kéo cả người y bay ngược lên không trung, sau đó rơi thẳng xuống chân núi, ghim chặt y xuống nền đất.
- NGƯƠI KHÔNG PHẢI CHỦ TU CHÂN NGUYÊN GIẢ?!?
Bàng lão đến lúc này mới nhìn ra chút huyền cơ, nhịn không được mà trân gân cổ rống lớn.
- Thông minh đó, chỉ là quá muộn rồi.
Như Ngọc mỉm cười nháy mắt, hai tay tóm lấy Hắc Phong Thương nhảy vọt tới, một thương đập thẳng xuống hộp sọ Bàng Tung.
Vù vù vù
Không khí bốn phía bị kéo về thân hắc thương, tạo thành từng cơn cuồng phong bạo vũ, tiếng gió rít lên vùn vụt, cả không gian xung quanh Như Ngọc tưởng chừng sắp bị đánh mở ra theo.
Bằng mắt thường Bàng Tung chỉ nhìn thấy một mũi thương tầm thường, nhưng khi thần thức lão quét tới, trong thức hải chỉ thấy một thanh trụ như thần khí chống trời đang đổ ập xuống đầu mình.
Hung ác đến tột cùng, tàn độc đến tột đỉnh.
- Bế Nguyên Phù, phá.
Bàng lão đạo lập tức hiểu được, nếu còn giữ lá phù này trong người, thì hôm nay nhất định phải tan xác dưới tay Như Ngọc.
Lão quyết đoán hóp bụng phun ra Bế Nguyên Phù, tận dụng lực lượng bên trong lá phù để cản đường đập xuống của Hắc Phong Thương.
Ầm
Trường thương đập vào lá phù, ngay lập tức đánh nó thành mảnh vụn, lực đạo của hắc thương dường như vô cùng tận, thế không thể đỡ một đường phang thẳng xuống.
"Mau khôi phục chân nguyên."
Đáy lòng Bàng Tung tràn ngập sóng to gió lớn, tay lão liên tục ném ra mấy chục tấm hộ thuẫn, như pháo liên châu đập vào Hắc Phong Thương;
Rắc rắc rắc
Ầm ầm ầm
Chỉ là do ném ra quá nhanh, thậm chí có cái lão còn chẳng kịp truyền chân nguyên vào, nên dễ dàng bị hắc thương đánh cho nát vụn.
Mảnh vỡ pháp bảo pháp khí văng tung tóe như mưa bay đầy trời, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.
"Luyện Khí kỳ vô tận viên mãn, mau khôi phục."
"MAU MAU MAU, MAU KHÔI PHỤCCCCCC"
"Trúc Cơ sơ kỳ."
"Trúc Cơ trung kỳ."
Ở bên dưới, Bàng lão điên cuồng gào thét trong lòng.
Nhìn từng món pháp bảo phòng ngự của mình liên tục bị Như Ngọc đánh vỡ, lão chỉ có thể cưỡng ép kinh hãi trong lòng, tập trung khôi phục lại chân nguyên của mình.
"Trúc Cơ hậu kỳ"
Rầm rầm rầm
Biển mây Thiên Phạt đang vần vũ trên cao, lúc này cũng cảm ứng được có người đang muốn nghịch thiên đột phá giới hạn của nó, lập tức phẫn nộ gầm rú.
- Ách...
Bàng Tung lão đạo bất chợt thấy lạnh tóc gáy, lông tơ dựng ngược lên, khiếp đảm ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt cảm ứng được Thiên Phạt đã khóa chặt lấy mình.
"Kim Đan sơ kỳ."
Đúng lúc này, tu vi lão chỉ mới khôi phục đến Kim Đan sơ kỳ.
"Không kịp nữa rồi"
Bàng lão tròng mắt ngập tràn tơ máu, khàn giọng gào thét:
- Con ranh độc ác, hôm nay tao liều mạng với mày, cùng nhau chết đi.
Hai tay lão túm lấy chuôi đại đao, dùng hết khí lực bú sữa mẹ, dồn toàn bộ chân nguyên Kim Đan kỳ của mình vào đại đao, nhắm thẳng lồng ngực Như Ngọc phóng lên.
Bốp
Hắc Phong Thương đập vào trán lão, nhưng thực lực của Như Ngọc căn bản không thể đánh vỡ chân nguyên hộ thể của Kim Đan tu sĩ, trường thương bị phản lực đánh bay qua một bên.
- Không
Như Ngọc chỉ kịp hét lên một tiếng.
Phập Xoạt
Thì mũi đại đao đã cắm vào lồng ngực nàng, lực lượng không hề giảm bớt đâm xuyên qua ngập vào đến tận chuôi.
Ọc Ọc Ọc
- HAHAHAHAHAHA
Bàng Tung nhìn cô gái nhỏ gần trong gang tấc, máu tươi từ miệng nàng trào ra như thác lũ, tinh huyết từ vết thương trước ngực chảy ra xối xả nhuộm đỏ thanh đại đao.
Máu huyết như nước sông chảy xuôi xuống hai tay lão, thấm đỏ hai bàn tay, lan đến toàn bộ bộ trường bào.
Cả người lão Bàng Tung nhất thời như vừa bước ra từ trong một ao máu lớn.
- Chết đi con nhóc độc ác.
Nụ cười trên mặt Bàng Tung vặn vẹo, nhe hàm răng máu dữ tợn nói.
Đôi tay lão định vặn ngang đại đao, hòng chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của Như Ngọc, muốn nhanh chóng xoắn nát thân thể nàng thành ngàn mảnh;
Nhưng chuôi đao cũng bị hai bàn tay cứng như sắt thép của Như Ngọc giữ chặc lấy, nhất thời lão Bàng không thể ra đòn tuyệt sát được.
Xoẹt
Đúng lúc này, một đường lôi kiếp từ trên biển mây Thiên Phạt phóng thẳng xuống, trực chỉ đầu lâu lão.
"Vậy nó cũng chết chắc rồi, chạy trước thôi."
Cảm nhận được chân nguyên của mình đang điên cuồng tàn phá mọi ngóc ngách trong cơ thể cô gái nhỏ, Bàng Tung tự tin mười phần;
Thế giới này không ai có thực lực Kim Đan kỳ để hóa giải đoàn chân nguyên này;
Như Ngọc nhất định phải chết rồi.
Lão quyết đoán bỏ lại thân thể, bảo đao, nhẫn trữ vật, cùng toàn bộ đồ vật đang mang trên người.
Nguyên Anh từ trong cơ thể lão bay ra ngoài, có thể thấy trên lưng nó dán một lá Bế Nguyên Phù.
Đây chính là con bài tẩy hộ mệnh của lão đấy.
Sau khi phóng thẳng lên trời, đến khoảng cách an toàn, miệng nó liền phun ra một lá Thuấn Di phù.
Phụt
Vệt sáng lóe lên
Chỉ trong chớp mắt, Nguyên Anh kia bỏ trốn mất tăm mất dạng.
----*----
Bên ngoài Việt Thiên tiểu thế giới, phía bên kia vùng biên giới diện, một chiếc phi thuyền đang lặng yên trôi lơ lửng trong hư không vô tận.
Vù
Đột ngột từ phương xa một đám mây bụi kéo tới, phía sau nó là một đám vẫn thạch, chúng bay qua ngang cuốn theo Hình Xa Trùy xuôi theo dòng chảy.
Không biết qua bao lâu, đám mây bụi vẫn thạch bị một lốc xoáy hư không hút lấy, nuốt luôn cả chiếc phi thuyền đồ sộ vào bên trong.
Sau khi ăn uống no nê, lốc xoáy này hòa mình vào trong hư không thăm thẳm, không một tiếng động vô thanh vô tức biến mất.
Cả một vùng tinh vực hư không trống trải trơ trọi, chìm vào trong tĩnh lặng đến mức đáng sợ.