- Hắc hắc, mình tao là đủ rồi.
Thiếu Nhiên quay sang nháy mắt với Thiếu Hanh, xắn tay áo vọt về phía Như Ngọc.
Xoạt
Cơ mà...
Thiếu Nhiên còn đang nhe răng cười toe toét, bàn tay như ưng trảo chộp lên vai Như Ngọc, tưởng rằng sẽ dễ dàng thu người đẹp vào tay.
Thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, tất cả mọi người xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thì cổ họng của Thiếu Nhiên bỗng nhiên thấy lạnh toát.
- Ặc...ặc...?!???
- Khốn kiếp, mau dừng tay.
Con ngươi Thiếu Hanh co rụt lại, theo bản năng hét lớn một tiếng.
Hình ảnh ở trước mắt hắn như được kéo dãn ra vô số lần.
Trong con ngươi Thiếu Hanh, hình ảnh tên đồng bọn đang phóng về phía nữ tử áo hồng đột nhiên ngưng tụ lại.
Bỗng nhiên hồng y nữ tử vung tay lên, hắn không nhìn rõ trong tay nàng là vật gì.
Chỉ thấy nó kéo thành một vòng cung màu đen mờ nhạt, quét ngang qua cổ họng Thiếu Nhiên.
Thiếu Hanh không kịp suy nghĩ gì nữa, thần thức cũng không muốn phóng ra.
Hắn chỉ theo bản năng gọi ra phi kiếm, một kiếm đâm về phía mi tâm Như Ngọc.
- Hừm, rất tốt.
Như Ngọc quay đầu nhìn sang, không chút sợ hãi nhìn chăm chú vào mũi kiếm lạnh lẽo đang phóng thẳng vào mặt mình.
Nàng khẽ nhếch môi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Tiếc là đã chậm một nhịp.
Nàng điểm mũi chân phóng tới, tốc độ quá mức nhanh, nhanh đến mức tạo thành một loạt vệt tàn ảnh.
Đến cả thần thức đang bị phong bế của Bàng lão đạo cũng không thể đuổi theo kịp.
Mũi kiếm bay sượt qua bờ má mềm mại, cắt rơi vài sợi tóc mai của người ngọc.
Nàng không để tâm đến phi kiếm vô cùng lợi hại của Thiếu Hanh, dù nó có lợi hại đến mấy;
Thì chủ nhân của nó cũng đang mang trên người Bế Nguyên Phù, tu vi đạo hạnh bị phong bế hoàn toàn;
Chỉ phát huy được chút sức mạnh tương đương Luyện Khí kỳ viên mãn, thì làm sao có đủ khả năng để đối cứng cùng nàng chứ?
Bàn tay nàng nắm lấy Dạ Quỷ, như cơn gió hồng cuốn tới, bốc lên sát khí ngùn ngụt.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Lưỡi dao găm quét đến đâu, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lưỡi dao ngọn lịm khứa vào từng sợi vải, âm thanh kim loại cắt vào da thịt khiến người nghe nhịn không được;
Đều muốn rùng mình một cái.
- Không thể nào...
Thiếu Hanh giật mình, tỉnh hồn từ trong khoảnh khắc được kéo dài ra vô tận này.
Đến khi có cảm giác, y mới cảm thấy tiên chân nguyên trong người đang điên cuồng tiêu thoát, như nước lũ vỡ đê tràn ra ngoài không khí chung quanh.
Không trung dưới áp lực khủng bố của tiên chân nguyên, điên cuồng lắc lư dữ dội.
Thiên kiếp trên cao như ngửi được mùi thơm, lập tức hướng mũi nhọn về phía ngọn núi nhỏ.
Xoẹt xoẹt
Hai đường lôi kiếp như có mắt, nhắm thẳng về phía Song Thiếu, không nhìn trời cao, không quan tâm đến khoảng cách.
Chỉ mới chớp mắt, chúng vẫn còn uốn lượn trên tầng lôi hải, đã tích tắc hiện ra ngay trước mặt hai gã giang hồ tiên nhân.
- AAAAAAAA...
Tiếng hét tê tâm liệt phế vẫn còn quanh quẩn trong không trung, như minh chứng hai vị tiên nhân hàng thật giá thật vừa rồi vẫn còn đứng đây.
Nhưng chỉ ít phút sau, bọn họ đã trở thành hai cái xác cháy khét;
Bị thiên kiếp đánh cho hình thần câu diệt, hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt.
Triệt để biến mất khỏi thiên địa, đời đời không vào luân hồi, kiếp kiếp không thể siêu sinh.
- Ngươi... thủ đoạn quá mức độc ác.
Bàng lão đạo ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ, run giọng nói.
- Độc ác, nếu ta không có thực lực, dù chúng ta có quỳ xuống cầu xin, các ngươi sẽ tha mạng ư?
Nhẹ lau đi sợi tơ máu còn nóng hổi đang vươn trên lưỡi dao, Như Ngọc không hề ngẩng đầu, giọng nói bình thản ung dung đáp lời:
- Hay sẽ còn tàn ác hơn ta nữa?
- Tốt, tốt, tốt.
Bàng Tung nhìn cô gái trẻ trước mặt, vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng, nhưng lúc giết người nàng lại ra tay vô cùng dứt khoát, vừa nhanh vừa ngoan độc.
Vẻ mặt nàng từ đầu đến cuối vẫn hững hờ như vậy;
Một hơi chém giết hai vị tiên nhân đối với nàng như uống một ly nước, không thể dấy lên chút dao động nào trong lòng nàng.
Hắn không biết nàng rốt cuộc là người như thế nào?
Như Bàng lão đạo, một kẻ chuyên lấy việc giết người làm thú vui, ít nhất lúc lão ra tay, ánh mắt cũng sẽ không giấu được sự kích động trong lòng.
Giết người đoạt bảo, cả quá trình lẫn kết quả, đều mang đến cho lão vô số khoái cảm.
Còn Như Ngọc?
Hai gã giang hồ tiên nhân vừa rồi, tất cả đồ vật, từ phi kiếm đến trang phục đang mặc trên người chúng, đều là trân bảo;
Đến cả nhẫn trữ vật cất chứa hàng sa số tài nguyên tài liệu quý hiếm;
Tất cả đều đã bị hai đường lôi kiếp đánh thành tro bụi.
Như Ngọc từ đầu đến cuối đều không nhận được bất kỳ lợi ích hay khoái cảm nào từ việc chém giết Song Thiếu.
Như thể Thiếu Nhiên Thiếu Hanh như hai con ruồi vo ve, bị nàng môt chưởng đập chết mà thôi.
"Thái độ coi rẻ chúng sinh này. Ứng lên người mình, thật lâu lắm rồi ta mới được cảm nhận đi."