- Bà chủ, nhìn kìa.
Trong tinh vực hư không, bồng bềnh một chiếc phi thuyền to lớn đang xuôi theo cơn bão nhiệt hạch, chúng là những dòng năng lượng cuồng bạo còn sót lại của một ngôi sao Mặt Trời, sau khi bị chiếc phi thuyền này bắn nổ.
Hình Xa Trùy đã trôi nổi trong hư không vô tận không biết bao nhiêu năm tháng.
Trong lúc truy tìm tung tích của con mồi, Hình Xa Trùy đã xông vào vô số khe nứt hư không, cùng vượt qua vô kể các loại hung hiểm trong tinh không, tỷ như:
Hư không loạn lưu, hư không loạn chuyển, hư không đao gió,...
Ban đầu nó còn đuổi kịp mục tiêu, nhưng dần dà, dấu vết con mồi để lại càng ít, sau đó là gần như biến mất trên sa bàn của nó.
Khiến chủ nhân của Hình Xa phi thuyền vô cùng buồn bực.
Gần mười ngàn năm qua, nó đã rong ruổi qua hàng trăm cái tinh vực, nhưng kết quả trước sau như một, trên sa bàn vẫn không hiện ra một tia dao động của con mồi.
Đến cả chủ nhân của nó, nàng đã dùng đến cả đại thần thông, nhưng cũng không cảm ứng được bất kỳ tia hơi thở nào, dù là mỏng manh nhất.
Đến hôm nay, đương lúc nàng đang nhập thần tu luyện, thì một chấm sáng vàng kim chói mắt từ phương xa bay đến.
- Bà chủ, nhìn kìa!
Tên đàn em cảnh giới trên boong thuyền từ đầu đã nhìn thấy chấm vàng này, đến lúc y nhìn rõ thì mới giật mình hoảng sợ mà hét lên báo động:
- PHÁ GIỚI PHÙUUUUUUUU
Đúng vậy, cho dù y không nói, thì tất cả mọi người bên trong khoang thuyền đều có thể dùng thần thức để quét dải sáng vàng kim này, và nhận ra ngay nó là:
[Phá Giới Phù]
Truyền Tống Phù đỉnh cấp trong truyền thuyết, đưa người mang bùa xuyên qua những giới diện.
Là lá bùa chỉ có đại tông sư chế bùa siêu cấp mới có đủ trình vẽ luyện ra được;
Độ quý giá của nó khỏi phải bàn rồi.
Chỉ có đại gia tộc, đại môn phái đứng đầu giới diện, bỏ ra vô số tài nguyên, nguyên vật liệu cùng linh thạch mới có thể luyện chế ra được.
Tỉ lệ thành công, xác suất một lá bùa được hoàn thiện không phải mười mươi.
Nên mới biết, độ hiếm của nó có thể tương đương với một món thần khí đấy.
- Mau đi nào.
Há hốc mồm một chút thôi, Thiếu Nhiên lập tức huy động thủ ấn, bàn tay điên cuồng truyền tiên chân nguyên của mình vào Hình Xa Trùy.
Chiếc phi thuyền to lớn đang thả trôi chậm chạp, đột nhiên được truyền một luồng tiên nguyên như thác lũ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
Nửa hơi thở sau, nó vô thanh vô tức xuất hiện ngay bên dưới Phá Giới Phù.
Tiếc là, thuấn di như thế này tiêu hao quá lớn, không thể liên tục sử dụng nên chỉ trong nửa giây, Hình Xa Trùy lại bị tấm bùa bỏ xa.
- Hừ, chạy đi đâu.
Thiếu Nhiên cười lạnh, ném ra ba mươi sáu viên tiên linh thạch thượng phẩm khảm vào ba mươi sáu lỗ cắm dưới đáy thuyền.
Chiếc phi thuyền được tiếp thêm năng lượng, lao vút đi như tên bắn, tiếp tục bám theo Phá Giới Phù.
Thế là trong tinh vực hư không, bỗng nhiên xuất hiện hai dải ánh sáng kéo dài vô tận, liên tục truy đuổi nhau.
Một vàng kim, một đen tuyền;
Một trên, một dưới, tương phản nhau trông cực kỳ chói mắt.
Tiếc là trong vùng hư không này không có bất kỳ một người nào, nên không ai có thể chiêm ngưỡng được một màn đặc sắc như vậy.
Tất nhiên, nếu một tấm Phá Giới Phù dễ bị người ta theo đuôi như vậy, thì ai mà dám sử dụng nó chứ.
Dù cho Hình Xa Trùy là phi thuyền có tốc độ cao nhất trong phi hành pháp bảo, được đặc chế từ những vật liệu quý hiếm nhất.
Còn khắc cả pháp trận Thuấn Di lên nữa;
Nhưng rất nhanh nó cũng phải bị Phá Giới Phù bỏ lại.
Dần dần, Hình Xa Trùy chỉ còn dựa vào sóng dao động mờ nhạt mà tấm bùa để lại để truy đuổi theo.
- Con mẹ nó, Phá cái tổ sư cha mày chứ Giới Phù.
Chỉ mới có qua mấy khắc thời gian, Thiếu Nhiên bắt đầu thấy tay chân bủn rủn, khí huyết không thông thở không đều, thầm chửi rủa trong lòng.
Hắn chợt nhận ra, việc ham hố đuổi theo Phá Giới Phù là chuyện ngu ngốc cỡ nào.
Nhịn không được, hắn chỉ đành cắn răng vận tất cả tiên nguyên trong từng ngóc ngách trên cơ thể, điên cuồng truyền vào Hình Xa Trùy.
Tạch tạch tạch
Đương lúc hắn sắp tuyệt vọng, muốn rút về tiên chân nguyên, từ bỏ lá bùa chú đáng kinh tởm;
Thì trận pháp phòng ngự trên phi thuyền liên tục chấn động, chiếc sa bàn ngay trước mặt hắn cũng phát ra tiếng cảnh báo tạch tạch liên hồi.
- Hử?!?
Thiếu Nhiên sửng sốt nhìn xuống, tức thì nhìn thấy trên sa bàn hiện lên một dải phân cách cắt ngang qua giữa màn hình.
Dù hắn có mệt gần xỉu đi chăng nữa, thì cũng phải biết đây chính là vách ngăn giới diện rồi.
- Vãi chưởng...
Hai tiếng hô bất ngờ ở phía sau vang lên, từ trong khoang thuyền nhảy ra ba bóng người, bước về phía Thiếu Nhiên.
Đến khi nhìn thấy dấu hiệu trên sa bàn, một người nhịn không đặng mà bật chửi:
- Mày làm con c* gì mà chạy đến tận đây vậy Nhiên?!???
- Hồi nãy mày không nghe tao la lên hả, con đũy chị mày...
Thiếu Nhiên thẹn quá hóa giận, vừa thở hổn hển vừa quay lại mắng:
- Là Phá Giới Phù đó.
- Phá Giới hay Phá Trinh gì thì cũng kệ mẹ nó, mày đuổi theo làm con c gì?!?
Thiếu Hanh không chút yếu thế phản bác lại.
- Hừ, mặt chó mày lại đây, mở to con mắt trâu mày ra coi...
Thiếu Nhiên túm cổ Thiếu Hanh kéo lại sát cái la bàn, ngón trỏ liên tục chỉ vào vòng tròn ngay giữa vách tường giới diện, tức giận nói:
- Đây chính là dấu hiệu khi Phá Giới Phù chạm tới giới diện cuối cùng, là đích đến mà người mang phù muốn xuyên tới.
- Sau vách ngăn giới diện này, chắc chắc phải là một chốn hồng trần, chưa biết chừng đây là chỗ mà ả đàn bà kia ẩn nấp đó.
Thiếu Nhiên liên tục phân tích suy đoán của mình, nước bọt văng tung tóe lên mặt tên đồng bọn.
- Thế nhưng, chưa chắc...
Thiếu Hanh lắc mình tránh né, vừa định mở miệng phản bác thì ngay sau lưng y, một giọng nói già nua cất lên, cắt ngang cuộc tranh cãi:
- Câm mồm, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Trong hư không mênh mông này, chúng ta không được bỏ sót bất kỳ cơ hội nào.
- Hừ, nghe Bàng đại nhân nói chưa thằng khốn.
Thiếu Nhiên hếch cằm, xùy mũi khinh thường mắng tên đồng bọn.
- Đây không ngờ lại là giới diện cấp thấp.
Giọng nói già nua tiếp tục cất lên, lão phóng thần thức của mình về phía trước, cảm nhận sức ép đến từ thiên địa pháp tắc;
Thứ cản chân bất kỳ tồn tại cường đại nào muốn bước xuống thế giới bậc thấp hơn.
- Mau cho phi thuyền lui lại, tránh ảnh hưởng cô chủ tu luyện.
Tên đồng bọn còn lại của Song Thiếu (Thiếu Nhiên - Thiếu Khanh) nãy giờ vẫn đứng một bên quan sát, nhìn trận pháp phòng ngự trên thuyền vẫn chấn động không ngừng, nhịn không được khó chịu trong lòng, hắn vung tay lái Hình Xa Trùy lui về sau trăm dặm.
Sau khi tránh xa vùng cấm của thiên địa pháp tắc, chiếc phi thuyền mới dần ổn định.
- Mau kích hoạt Bế Nguyên Phù, phong ấn tu vi cùng hơi thở của mình lại, mau xuống thế giới nhỏ này xem sao.
Bàng đại nhân ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên vách ngăn giới diện, nơi vừa bị Phá Giới Phù đục một lỗ để xuyên qua.
Không biết là ai dùng Phá Giới Phù, thế nhưng một thân một mình hạ xuống phàm trần, hẳn là để tìm kiếm đồ vật gì đó.
Bọn lão có đến năm người, ngoại trừ con bé kia còn đang tu luyện, bốn đánh một lão không sợ chút nào.
Vì tất cả đều phải phong bế tu vi cùng thần thức của mình lại, bên lão chắc chắn sẽ chiếm được lợi thế.
Biết đâu lão lại kiếm được món lời lớn, thậm chí là thần khí gì đó thì sao?
Nếu không thì, có kẻ ngu nào sẽ dùng Phá Giới Phù chỉ để đi du lịch cơ chứ?
"Chắc chắn sẽ có đồ ngon đây."
Bàng Tung nhộn nhạo nghĩ thầm.
- Bàng đại nhân, chúng ta cứ đợi cô chủ bế quan ra đã. Tiểu nhân có cảm giác nơi này không an lành lắm đâu.
Phạm Huân có chút lo lắng nhìn về phía sau, căn phòng nơi cô chủ hắn đang bế quan vẫn đóng chặc chưa thấy bất kỳ dấu hiệu thu công nào.
Hắn không ảo tưởng sức mạnh như lão Bàng Tung.
Muốn xen vào chuyện của người khác ư?
Cứ phải đợi cô chủ ra ngoài mới quyết định được.
- Sợ gì chứ.
Thiếu Nhiên không cho là đúng, dứt khoát rút ra lá Bế Nguyên Phù trong nhẫn trữ vật, há mồm hút một ngụm, lá bùa lập tức chui tọt vào bụng, quay sang Thiếu Hanh sẵng giọng:
- Nhanh mày con chó.
Thiếu Hanh cùng Bàng Tung cũng như Thiếu Nhiên, mỗi người nuốt vào một lá bùa phong bế tiên nguyên, che giấu đi toàn bộ hơi thở.
- Sợ gì mày, chúng ta tận bốn người, đối phương chỉ có một, chúng ta ăn chắc rồi.
Nhìn thằng đồng bọn chần chừ không chịu đi, hắn dứt khoát bước đến khoác vai Phạm Huân, cười cười nói:
- Giết người đoạt bảo sau đó cuốn gói chạy lẹ, dù thế lực sau lưng kẻ này có là Thiên Sơn Nhất Mạch, cũng không thể truy ra chúng ta được, hé hé...
- Hừ...
Phạm Huân bị đồng bọn thổi lỗ tai một hồi, trong bụng cũng đã chịu rồi, nhưng vẫn giả vờ nhăn mũi nghiêm giọng nói:
- Dẫu vậy, nhưng chúng ta trước hết phải hỏi căn cước của đối phương, nếu gặp cục xương cứng, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Đừng kiếm thêm chuyện cho cô chủ.
Bộp bộp
Thiếu Hanh gật gật đầu, vỗ vai Phạm Huân thúc giục:
- Nhanh nào, đánh nhanh rút gọn.
...
- Là Thiên Phạt.
Bốn tên giang hồ vừa bước vào Việt Thiên tiểu thế giới đã nhìn thấy biển lôi kiếp vần vũ trên cao, lập tức nhận ra ngay đấy chính là Thiên kiếp, chuyên trừng phạt những kẻ không-nên-tồn-tại trong thế giới nhỏ này.
Bốn người quay đầu nhìn nhau, tức thời trong đầu cùng lóe lên một suy nghĩ:
"Kẻ mang Phá Giới Phù đã gặp chuyện rồi."
- Mau qua bên đó xem.
Lão Bàng Tung không nhịn được nữa, dẫn đầu đám người phóng qua dãy Ngũ Hành Sơn Mạch.
- Khí tức tiên chân nguyên này...
Phạm Huân vừa đi vừa chăm chú cảm nhận, hơi thở cường đại từ thi thể của trung niên nam nhân vừa bị Như Ngọc giết, vô cùng nổi bật trong thế giới nhỏ.
- Là người của Đoàn gia trang.
Bàng Tung lão đạo tà áo theo gió tung bay, vẫn không quay đầu lạnh lùng đáp lời.
- Ở thế giới nhỏ này, lại có kẻ giết được người của Đoàn gia trang ư?
Thiếu Hanh tuy bồng bột nhưng cũng không ngu, hắn biết Đoàn gia trang là thế lực như thế nào.
Một gia tộc mà đến cả lão đoàn chủ cũng không nguyện ý đắc tội, thì thực lực của chúng phải là kinh khủng cỡ nào.
Và một người được Đoàn gia phái xuống thế giới nhỏ, thân mang Phá Giới Phù tuyệt đại trân quý;
Thì nhất định phải là tinh anh trong tinh anh.
Mà tinh anh của Đoàn gia trang, lại bị người ở giới diện thấp hơn giết mất ư?
Rốt cục là kẻ nào nghịch thiên như vậy chứ?!?
Không cần đợi quá lâu, thần thức của đám Bàng Tung đã quét thấy hai nữ một nam đang chạy ở bên dưới.
- Là cô ta.
Mùi máu tươi của trung niên nam nhân vẫn còn vương trên tay Như Ngọc, bốn gã giang hồ với thần thức cường đại, không quá khó để nhận ra ngay.
- Kẻ nào?!?
Như Ngọc vốn đang cõng Kiều Nhan, theo chân Vương Nhàn tính rời khỏi vùng hiểm địa, thì bỗng cảm ứng được có thần thức đang quét lấy bàn tay mình.
Nàng lập tức dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí hỏi.
- Hắc hắc, không ngờ nha...
Thiếu Nhiên quét thần thức một vòng, thế nhưng lại không cảm ứng ra được bất kỳ tia dao động nào trên người Như Ngọc;
Sau khi xác nhận lần nữa, thì hắn mới dám thở phào một hơi, lòng thầm hô may mắn khi cô gái trẻ này chỉ là một phàm nhân;
Bất quá, bản tính thích đùa giỡn lưu manh phát tác, hắn không nhịn được mà trêu chọc:
- Môt cô bé như cưng, lại có thể giết được tiên nhân cơ đấy, hắc hắc.
- Đây hẳn là tên họ Đoàn kia ngu dốt, không biết chơi ngu kiểu gì mà bị trời phạt, hahaha
Thiếu Hanh một bên cũng cười to châm chọc:
- Đoàn gia trang ngàn tính vạn tính, dùng đến cả Phá Giới Phù để cử người xuống đây. Cuối cùng toàn bộ đều rơi vào tay một cô bé nha, hahaha...
- Anh, cõng Kiều Nhan giùm em.
Như Ngọc nhìn bốn tên lạ mặt từ trên trời rơi xuống, tự dưng ở đâu nhảy ra chặn đường, thầm nhủ chắc sẽ phải đánh nhau vài hiệp đây.
Dứt khoác đưa Kiều Nhan trên lưng chuyển qua cho Vương Nhàn.
- OK em.
Vương Nhàn nhanh tay đón lấy, thong thả đáp lời.
Chỉ có điều, trong một phần tỉ tích tắc, khoảnh khắc bốn gã giang hồ kia không chú ý đến mình, đôi mắt Vương Nhàn híp lại, lóe lên từng sợi quang mang sắc bén, miệng hắn khẽ mấp máy vài cái.
Chỉ có Như Ngọc mới có thể nhìn thấy, và hiểu được ám hiệu này.
Đó chính là hai chữ:
"Giết Hết."
...
Bàng Tung dẫn đầu đám người hạ xuống, đáp lên đỉnh núi nhỏ nơi ba người Như Ngọc bắt buộc phải đi qua.
Như Ngọc không chút yếu thế, ung dung đi ở phía trước, leo lên đỉnh núi, mặt đối mặt cùng bốn gã giang hồ kỳ lạ.
- Gan ngươi cũng không nhỏ đấy.
Bàng Tung ánh mắt hung ác, phóng ra khí thế như vũ bão cuốn phăng qua người Như Ngọc, trầm giọng quát:
- Đồ vật ngươi vừa cướp được trong tay họ Đoàn kia đâu. Mau đưa ra chứ không...Chết.
- Ngươi là nói chiếc nhẫn này?!?
Như Ngọc lắc lắc chiếc nhẫn trên ngón tay.
Đây là nhẫn trữ vật của trung niên nam nhân, mà ít phút trước Vương Nhàn đưa cho nàng giữ.
Nàng mỉm cười, nheo mắt nói:
- Cái này là của người chết đó nha. Lẽ nào các ngươi cũng muốn chết theo y, hử?
- Hừ, con nhóc láo xược không biết sống chết.
Bàng Tung giống như bị Như Ngọc chọc giận, phẫn nộ gầm lên, vung tay ra hiệu với ba tên phía sau, quát lớn:
- Song Thiếu, lên bắt nó lại. Huân, ngươi xuống kia bắt hai đứa đồng bọn của nó, đừng để bất kỳ đứa nào chạy thoát.
- Hắc hắc, mình tao là được rồi.
Thiếu Nhiên quay sang nháy mắt với Thiếu Hanh, xăn tay áo vọt về phía Như Ngọc.
Hắn đứng đợi sốt cmn ruột nãy giờ. Chờ Bàng lão đạo đấu tố với Như Ngọc, rồi ra vẻ đàn anh một hồi lâu.
Bây giờ mới tới lượt của hắn ra tay nè...
Xoạt
Cơ mà...
Thiếu Nhiên còn đang nhe răng cười toe toét, bàn tay như ưng trảo chộp lên vai Như Ngọc, tưởng rằng sẽ dễ dàng thu người đẹp vào tay.
Thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, tất cả mọi người xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thì cổ họng của Thiếu Nhiên bỗng nhiên thấy lạnh toát.
- Ặc...ặc...?!???