Chương 90: Tán Hoa Dọa Khỉ

Nửa đêm canh ba, tối trời đứng gió, mây đen giăng kín thiên khung không để lọt chút ánh sao.

Cả thành Minh Hàng chỉ còn lại ánh sáng le lói, chập chờn phát ra từ vài chiếc đèn lồng treo lủng lẳng dưới những mái hiên.

Phụt

Bỗng cơn gió lớn từ đâu cuốn tới, thổi tắt đi tất cả đèn lồng trên đường nó bay qua, khiến cả góc phố phía thành Đông đột ngột chìm trong bóng đêm thăm thẳm.

Loạt xoạt

Trong đêm đen tối như mực, thấp thoáng một đoàn người khoác áo trùm đen bước tới, đao kiếm sáng bóng toát lên hơi thở đầy máu tanh lạnh lẽo.

Bọn chúng như những con ác thú ẩn mình trong bóng tối âm u, lặng lẽ tiến dần về phía cổng lớn của tòa khách sạn, nơi con mỗi của bọn chúng đang say ngủ:

Phí Kiều Nhan, Phí gia Đại tiểu thư.

- Phí gia, Phương Thiên môn.

Ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu của tòa khách sạn trước mặt, tên thủ lĩnh đám áo đen lạnh giọng thều thào:

- Giết, giết hết tất cả không chừa lại bất kỳ một người nào.

- Vâng thưa đại nhân.

Tên đứng cạnh thủ lĩnh cúi đầu, chắp tay nâng kiếm cung kính đáp.

Sau đó hắn ngoác tay ra hiệu, hai thằng đàn em của hắn nhảy đến cửa lớn khách sạn, song cước đá tung hai cánh cửa lớn.

Ầm

Hai tên đi đầu cùng nhảy vào sân trước khách sạn, vừa nâng trường kiếm thủ thế, vừa quét mắt tả hữu quan sát một vòng, sau khi xác nhận không có mai phục liền quay lại gật đầu ra dấu:

"An toàn, vào được."

Thịch thịch

Mười tên đứng sau tên thủ lĩnh không đợi y ra lệnh, lập tức hành động, cả đám phóng thẳng vào sân lớn, muốn công thẳng vào tòa khách sạn.

Chuẩn bị cho một tràng chém giết...

Ấy thế nhưng...

- Dạ

Xoẹt

Bỗng một âm thanh trầm khàn từ đâu truyền tới, nó như cơn gió lạnh ùa vào lỗ tai đám sát thủ, khiến cả bọn nhịn không được mà vô thức rùng mình một cái.

Chỉ mới run nhẹ có cái thôi, nhưng bốn tên đi ở sau cùng đã trông thấy hai tên đồng bọn đi trước nhất khẽ lung lay, tiếp đó thân ảnh chúng nhẹ nhàng đổ ập xuống.

Bịch

Đầu một nơi thân một nẻo.

- ... Liên ...

Tiếng thì thầm thứ hai lúc này mới truyền đến, bốn anh em còn chưa kịp phản ứng đã phải kinh hãi trợn tròn mắt. Trước mặt bọn chúng, sáu tên đồng bọn đi giữa như những ngọn cỏ lau bị người ta đưa liềm cắt qua, lưỡi liềm sắc bén quét ngang thắt lưng, đem cả bọn chém thành mười mấy mảnh.

- ... Tán.

Chỉ mới có nửa hơi thở trôi qua, mà tám tên đồng bạn của mình đã vô thanh vô tức bị diệt sát, bốn tên cuối cùng này vừa há mồm, còn chưa kịp mở miệng kêu cứu thì đã cảm thấy cổ họng lạnh toát.

Máu tươi phóng ra xối xả như đê vỡ, như nước từ mạch suối ngẩm phun trào lên không trung.

Tinh huyết nóng hổi chảy tràn cuống họng, nhưng bọn chúng chẳng thể cảm nhận được gì nữa.

Bốn anh em chỉ biết đứng sững sờ, trợn trừng trừng nhìn chằm chằm về phía bóng tối trước mặt, nơi mà một tích tắc trước thôi, một đóa hoa sen đen kịt đã nở rộ giữa trời đêm.

Một cơn gió thổi tới đánh vỡ đóa Dạ Liên Hoa, làm cánh hoa bay tán loạn, ngon độc phong một đường bay qua, cuốn theo đoàn cánh hoa bay ngang qua đám sát thủ.

Từng chiếc cánh hoa đều vô cùng tuyệt mỹ, như được thượng thiên điêu khắc, mỏng manh yếu đuối đầy mê hoặc, nhưng bây giờ lại trở thành bùa đòi mạng, nơi chúng quét qua, không một sinh linh nào có thể may mắn sống sót.

- Dạ ... Dạ... Liên... Tán...

Cửu Liên Thần Công - Dạ Liên Hoa

Tên thủ lĩnh đứng ngoài cửa lớn nhìn một màn máu tanh loạn chiến ngay trước mắt, trong lòng ngập tràn hoảng sợ, khiếp đảm lắp bắp.

Y chỉ mới có tu vi Địa cấp viên mãn mà thôi, còn lâu mới là đối thủ của:

- Đại... Đại tiểu thư.

Hai hằm răng va lập cập vào nhau, tên thủ lĩnh run run gọi.

Đúng vậy, theo y nghĩ thì ở Phí gia chỉ có Phí đại tiểu thư mới có thể phóng ra Cửu Liên Hoa, chứ không thể là người nào khác được.

- ...

- Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, cầu xin tiểu thư tha mạng...

Rầm rầm rầm

Bên trong vẫn không có ai lên tiếng đáp lời, chờ hồi lâu, càng chờ tên thủ lĩnh càng thấy kinh hãi, cuối cùng hắn chịu hết nỗi uy áp khủng bố mà vội vàng quỳ thụp xuống, liên tục dập đầu lên nền đất cứng rắn, cầu xin giữ mạng.

Bóng đêm vẫn im ắng như tờ, nơi này chỉ còn mỗi người đàn ông quỳ gối dập đầu vào mặt đất. Qua một lúc lâu sau, không thấy uy hiếp nào nữa, tên thủ lĩnh lúc bấy giờ mới hú hồn ngẩng đầu dậy, xoa xoa gương mặt dính đầy máu, mừng hú hồn liên mồm cảm tạ:

- Cảm ơn đại tiểu thư tha mạng, cảm ơn đại tiểu thư tha mạng.

Sau đó y như con chuột chết bò rạp trên mặt đất, bốn chân bốn cẳng chạy mất tăm mất dạng.

...

- Lũ chuột nhắt.

Trong đại sảnh tối đen của khách sạn, hiện lên một cặp mắt sáng rực nhìn về phía mấy chục mảnh thi thể của mười hai tên sát thủ, nằm lẫn lộn trong vũng máu giữa sân lớn, giọng nói âm hàn lạnh lùng khinh miệt:

- Nếu không phải vướng víu hai người phàm, các ngươi đừng hòng có ai còn sống rời khỏi.

Thật sự đúng là như vậy.

Với tu vi Thiên cấp Tam Ý của mình, Niêm Diêu lão giả cũng coi như là một tồn tại vô địch ở thế giới này rồi.

Nếu không phải lão lừa cho tên thủ lĩnh tưởng nhầm người vừa ra tay là Phí đại tiểu thư, rồi đi mật báo cho kẻ đứng sau y, khiến cho bọn chúng e sợ, bớt gây phiền phức cho mình.

Thì còn lâu con kiến hôi Địa cấp này mới có thể chạy thoát được.

- Hừ...

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, le lói lên những tia sáng đầu tiên của ngày mới.

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng kêu gào khóc thét như rách cuống họng của tên giữ chuồng ngựa vang vọng chín tầng trời, đánh thức cả tòa khách sạn cùng toàn bộ võ giả của các tòa nhà xung quanh:

- CÓ NGƯỜI CHẾTTTTTTTTTT

Ai nấy còn đang say giấc ngủ sau một đêm dài mệt mỏi, bọn họ chưa kịp nghĩ đến chuyện: Vì sao tối qua lại ngủ mê đến vậy?

Thì mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, cùng với tiếng la thấu mười tám phương thiên địa của thằng nhóc giữ ngựa, khiến ai nấy đều giật mình bật dậy, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt thay quần áo đã vội vàng xách mông chạy qua tòa khách sạn hóng chuyện.

- Oáp, mới sáng sớm, có cái vẹo gì mà ồn ào thế lão già?!???

Vương Nhàn mặt mày đờ đẫn, mặt mũi ngu ngơ do ngủ còn chưa đủ phê, đưa bàn tay gãi gãi đầu tóc rối bù bước ra khỏi phòng, theo hành lang đi đến chỗ lan can nơi lão Niêm đang đứng hóng gió, bâng quơ hỏi.

- Hừ...

Niêm Diệu lão giả không thèm quay đầu nhìn họ Vương, cặp mắt đang nhắm hờ chỉ co giật mấy cái, không muốn nhiều lời chỉ chán ghét hừ lạnh một tiếng.

Họ Vương dường như không hiểu vì sao hôm nay lão Niêm lại khó chịu với mình, đành thuận mắt đưa đầu ngó xuống sân lớn.

- Ai ui, thứ ác ôn nào mà lại ra tay giết người một cách dã man như vậy, chậc chậc...Không phải người mà.

Trông thấy đám hộ vệ khách sạn tất bật gom lại những đoạn chân tay cụt lủn, cùng những khối thân thể đứt rời văng tung tóe khắp nơi của bọn sát thủ, ngay giữa sân lại là một vũng máu lớn chảy dài ra tận cổng lớn, khiến cho họ Vương nhịn không được phải xuýt xoa chép miệng cảm thán.

- ...

Lão Niêm nghe thằng ôn con lải nhải chửi lên đầu mình, vành tai đỏ bừng của lão giật giật liên hồi.

- Hehe, chú Niêm à, rốt cục tối qua xảy ra chuyện gì vậy, sao đám ngu ngốc kia lại kéo đến đây tự sát tập thể thế?!?

Họ Vương không hề hay biết người đứng cạnh đang rất ngứa gan với mình, vẫn tỉnh bơ lải nhải.

- ...

Nhìn bản mặt ngây thơ vô số tội của thằng ôn con, Niêm lão hận không thể một vả đập qua, đem cái mặt khốn kiếp này đánh thành thịt vụn, nghiến răng căm giận gằn từng chữ:

- Không phải do ngươi ư?

- À à, thì ra là người nhà họ Ung đến đây kiếm chuyện, hé hé.

Vương ăn bám mặt già đỏ bừng, xấu hổ vuốt vuốt mũi, nhe răng cười cười nói nói.

- Hừ, ngươi cứ cười đi, đợi tiểu thư khỏe rồi, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi cho nàng biết.

Lão Niêm ngữ khí đầy chán ghét, trừng mắt nhìn hắn hận hận cảnh cáo, sau đó lạnh lùng quay người trở về phòng.

Nếu không phải chịu ước thúc của tổ huấn, lão đã một cước giẫm chết thằng ôn con lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa ngay tức thì rồi.

Để xem khi không còn được Phí đại tiểu thư che chở

Ai sẽ là người bảo vệ được ngươi, Vương Kỳ Phong?

----*----

Vương Nhàn: Trêu tí giận thật đấy à :))