Vừa nghe tin Vương Nhàn bị Ung đại thiếu gia dẫn đi, Niêm Diệu lão giả ném ngay tên quản lý khách sạn xuống mặt đất, xoay người chạy vụt ra ngoài.
Đuổi đến ngã tư đường, lão liền trông thấy biển hiệu
[ Quán Rượu Triều Hồng ]
Một tụ điểm ăn chơi nổi tiếng của Ung đại.
Tuy trong gian phòng VIP nơi lầu 7 đã được gia cố tường cách âm, nhưng với nội lực thâm hậu của mình, Niêm lão vẫn thể nghe thấy tiếng nói chuyện thoang thoảng của một tên thanh niên trẻ tuổi:
- Vương Nhàn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt...
Với đôi tai nhạy bén, men theo hướng âm thanh truyền ra, Niêm Diệu mau chóng tung người nhảy lên, nhẹ nhàng như một con mèo già, không một tiếng động đu người bám vào đường ống nước ngay cạnh căn phòng VIP nơi lầu 7.
Vừa vặn lúc này chỉ mới sáng sớm, người đi đường thưa thớt nên không ai để ý có một lão mèo già đang nhảy nhót trên đầu mình.
Vừa kề sát vành tai vào vách tường, Niêm lão đã phải nhăn nhăn nhó nhó khịt mũi một cái. Bên trên lớp sơn vẫn còn vương mùi ẩm mốc cùng ẩm ướt của sương sớm, dẫu vậy, lão cũng phải cắn răng nhịn lại khó chịu trong lòng, nín thở lắng nghe:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, tự nguyện chắp tay dâng lên Phí đại tiểu thư, thì vàng bạc tài phú, quyền lực cùng mỹ nữ mặc sức ngươi hưởng thụ, ba đời cũng ăn không hết.
Giọng nói mười phần mê hoặc của tên thanh niên kia lại vang lên, không cần nhìn Niêm lão cũng biết, tên đang nói nhất định là Ung đại thiếu rồi.
- Ồ, ngươi nói thật chứ?
Đây chính là tiếng nói mang đầy vẻ vui mừng hớn hở của họ Vương, dù có nghiền nó thành tro lão cũng nghe ra được.
- Thật.
Tách!
Ung đại hạ thấp giọng chốt một tiếng, sau đó búng tay cao giong hô:
- Người đâu, mau mang chúng lên.
Tiếp đó là một chuỗi âm thanh loạt xoạt, tiếng người chen kẻ lấn cùng hàng loạt tiếng bước chân trầm muộn, dường như có hai tốp người đang vác hai chiếc rương lớn, nặng nhọc bước lên cầu thang.
Cạch
Thịch thịch
"Hẳn là thằng nhóc họ Ung muốn dùng hai rương vàng để mua chuộc thằng chó họ Vương đây mà" - Niêm lão nhủ thầm trong lòng.
Vì không cần nhìn tận mắt lão cáo già cũng dư sức biết tình hình ở phía bên kia vách tường rồi.
- Thiếu gia, chúng em đến rồi ạ!
Có tiếng của hai cô bé đồng loạt vang lên, âm thanh tuy non nớt nhưng lại nũng nịu chảy ra nước, khiến đáy lòng đám đàn ông xung quanh nổi lên từng trận nhộn nhạo.
- Thế nào, ta không lừa ngươi chứ.
Ung đại tiếp tục dụ dỗ:
- Chỉ cần ngươi mang Phí đại tiểu thư đến căn phòng ngay đối diện, thì hai rương vàng cùng hai tiểu la lị này sẽ là của ngươi.
Hấp dẫn mê người ở ngay trước mắt, khiến đám đực rựa mắt sáng lên, hận không thể lập tức thế mình vào chỗ Vương Nhàn, ôm lấy hai tiểu la lị đi mướn phòng mà chơi đùa một trận.
- Ực...
Không ngoài dự đoán, Niêm lão liền nghe được tiếng Vương Nhàn nuốt mấy ngụm nước bọt, kìm nén sự kích động trong lòng tên khốn này, rồi giọng nói như muốn đâm vào tai lão tiếp tục vang lên:
- Được... Nhưng ngươi sẽ không trở mặt, nửa đường giết ta để diệt khẩu chứ?
"Khốn kiếp, thằng súc vật chó chết này dám bán đứng tiểu thư à, con mẹ nó."
Niêm lão nghiến răng ken két, bàn tay lão siết chặt lại, hận không thể bóp chết họ Vương ngay đương trường cho hả giận.
- HAHAHA...
Ung đại cười lớn, vỗ ngực hùng hồn cam đoan:
- Yên tâm, Ung Chinh ta quang minh lỗi lạc, một chữ đáng ngàn vàng. Tuyệt không nuốt lời.
- Tốt, nhưng ta chỉ là một phàm nhân.
Vương Nhàn hưng phấn thở gấp liên hồi, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên hắn ngập ngừng, nhăn nhăn cánh mũi kể lể:
- Ở khách sạn của Phí gia toàn là cao thủ võ giả, canh phòng nghiêm ngặt suốt cả ngày lẫn đêm, làm sao ta mang nàng ấy ra ngoài được?
- Khỏi phải lo, ta đã chuẩn bị từ trước...
Không đợi Vương Nhàn dài dòng kể khổ, Ung đại liền cắt lời hắn:
- Ngươi cứ mang theo cây hương này về khách sạn, nửa đêm đốt nó lên, ắt sẽ không ai có thể ngăn cản ngươi được.
"Mê hồn hương? Hay là nhuyễn cân tán?!?"
Niêm Diệu vành tai co giật, cặp mắt già lập tức phủ đầy sát khí, mắng thầm trong lòng:
"Lũ khốn thâm độc, đợi cho tất cả hộ vệ Phí gia trúng mê hương bất tỉnh, đám cao thủ của Ung đại các ngươi sẽ đồng loạt lao vào khách sạn, tha hồ chém giết người nhà họ Phí, sau đó thần không biết quỷ không hay mang đại tiểu thư đi ư?"
Càng nghĩ, đáy lòng Niêm Diệu càng rét lạnh.
May mà lão cẩn trọng bám theo thằng khốn họ Vương, nếu không, chắc đến cả mạng già của lão cũng bị đám súc sinh này chơi chết mất.
- Ực!
Đưa tay cầm lấy khúc mê hương, Vương Nhàn cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai cô bé đứng cạnh mấy rương vàng, hai cô bé chỉ mới mười một mười hai tuổi, nhưng phát dục đã vô cùng đầy đủ.
Hai tiểu la lị chỉ cao đến eo hắn, nhưng cặp ngực cỡ F như muốn xé toạc chiếc áo mỏng tang của các nàng, để mạnh mẽ vươn ra ngoài nha.
Đây đúng là những em búp bê người nhỏ ngực to mông bự điển hình đấy.
- Ta nhất định sẽ mang Kiều Nhan đến cho ngươi.
Vương Nhàn không để ý nước miếng đang chảy ròng ròng xuống hai mép, chỉ vô thức mở miệng đáp ứng Ung đại.
...
- Thiếu gia, chúng ta có cần báo cho thiếu chủ một tiếng không ạ?
Họ Vương đi rồi, nhưng Niêm Diệu vẫn chưa rời đi, cẩn thận ở lại theo dõi đám Ung đại.
Một lúc sau, lão mới nghe thấy tiếng người nhỏ giọng bàn luận.
- Không cần, bắt được Phí Kiều Nhan rồi, đến cả Phương Thiên môn cũng phải hạ mình đến cầu xin Ung Chinh ta, đến lúc đó, một thiếu chủ nho nhỏ làm sao quản chúng ta được.
Ung đại thiếu cười lạnh, nắm chắc mười phần, kiêu ngạo giảng.
- Thiếu gia anh minh ạ.
Đám đàn em ở bên cạnh liên tục nịnh nọt.
- Chuyện!
Ung đại đáy lòng dâng lên từng đợt khoái cảm, cười lớn nói:
- Tội nghiệp cho bọn võ tu đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán trên đỉnh Trung Phương Sơn, bọn chúng nào biết cô dâu trong mộng của mình đã bị ta cởi sạch đồ, ăn sạch sẽ rồi đâu chứ.
HAHAHAHAHA...
----*----