- Ách, các ngươi...rốt cục đã gặp phải chuyện gì?
Niêm Diệu tròn cặp mắt lão nhìn đôi nam nữ trước mặt mình, không biết chuyện gì đã xảy ra, kinh hãi bật hỏi.
Từ lúc tạm biệt nhau đã gần một tuần, sau khi đến thành Minh Hàng, yên ổn trong khách sạn của Phí gia, thì sáng sớm nào lão cũng ra cửa thành ngóng về phía dãy núi Ngũ Hành.
Mãi cho đến hôm nay, mới nhìn thấy bóng dáng của đám người Vương Nhàn từ xa bước đến.
Chỉ là lúc đi ba, khi về thì chỉ còn hai.
Mới đầu Niêm Diệu lão giả còn tưởng rằng, hoặc Vương Nhàn hoặc Như Ngọc không qua khỏi thảm họa, phải bỏ mạng lại phía sau.
Nhưng khi bọn họ đi vào tầm nhìn rõ ràng, thì lão mới thấy Như Ngọc đang cõng Phí đại tiểu thư.
- Như Ngọc cô nương, tiểu thư bị làm sao vậy?
Niêm Diệu trợn mắt như vừa nhìn thấy chuyện kỳ dị nhất cõi đời, quét hai người Nhàn Ngọc từ trên xuống dưới một lượt.
Không kỳ dị sao được?
Trong ba người, duy có Kiều Nhan là võ tu, còn là Tam Tu Thiên cấp Song Ý cảnh cường giả, thế nhưng lại bị thương đến mức hôn mê bất tỉnh.
Hơi thở tuy đều đặn nhưng vẫn còn suy yếu mỏng manh lắm.
Còn Nhàn Ngọc, hai kẻ phàm nhân không có một tí nội khí nào kia, thì lông tóc lại chẳng tổn hao một chút gì.
Cứ như một cặp tình nhân đi du lịch, chứ không hề giống người mới vừa đi qua một vùng hiểm địa xảy ra thảm họa đến mức trời sụp đất một chút nào.
- Nhan không sao, chỉ bị chút vết thương nhỏ thôi Niêm lão.
Như Ngọc nhoẻn miệng cười, không xem bệnh nhân trên lưng mình là một chuyện, nhẹ nhàng lắc mái tóc đáp lời.
Nàng lại đánh mắt vào cổng thành mà rằng:
- Mau vào thành nào, đợi cậu ấy khỏe lại rồi chúng ta tiếp tục lên đường.
- Ách...
- Đi thôi, có gì hot đâu, lề mề cái đếch gì nữa lão già.
Vương Nhàn phất tay, hơi gió đập vào mặt thổi bay lọn tóc bạc của Niêm lão qua một bên, sải chân bước nhanh vào nội thành.
- Con mẹ nó, thằng chó con trời đánh.
Niêm lão nhíu đôi lãnh mâu, cặp con ngươi tóe lửa nhìn chằm chằm bóng lưng nhởn nhơ của họ Vương, hận không thể một chưởng quất tới.
Chỉ là nhìn đến ánh mắt áy náy của Như Ngọc, nộ khí đang bốc lên ngùn ngụt tích tắc bị dập tắt mất.
Cuối cùng lão đành nén giận, theo chân Như Ngọc đi vào thành;
Nhưng trong bụng lão lại càng căm tức họ Vương hơn, nhủ thầm nếu có cơ hội, phải nghiêm nghiêm túc túc dạy dỗ thằng chó con này một trận mới hả dạ.
"Chó Nhàn"
...
- Cô...
"...Chủ."
Quản lý khách sạn vừa trông thấy đám Vương Nhàn, liền nhận ra ngay Phí đại tiểu thư nằm trên lưng Như Ngọc.
Vừa định gọi một tiếng, thì sực nhớ đến lời dặn dò của Thanh Trúc mấy hôm trước, nên vội ngậm chặt miệng, giả mắt điếc tai ngơ vờ như không nhìn thấy gì;
Y chỉ nhanh chân chạy về phòng của mình, lấy ra đan dược trị thương trong tủ nhét vào ngực áo, rồi mới lặng lẽ chạy theo lên.
- Ngươi.
Niêm Diệu trừng mắt nhìn vị quản lý khách sạn, khí tràng áp bách khiến y vội dừng bước chân, co rụt đầu lại.
- Có chuyện gì à?
Như Ngọc đưa mắt quét một cái, nhìn thấy vị quản lý này tâm tư kín đáo, không phô trương thanh thế nên thầm hài lòng, phất tay qua ngăn giữa y và Niêm Diệu lão giả.
Không chút dấu vết cắt đứt khí tràng của lão già hộ đạo, mỉm cười nhẹ nhàng dò hỏi.
Vị quản lý khách sạn được giải tỏa áp bách, run run đưa lên hộp đan dược chữa thương, gấp giọng nói:
- Ta được Thanh Trúc tiểu thư căn dặn rồi, sẽ không đón tiếp cô chủ quá mức rầm rộ. Thế nhưng...
Hắn nhìn nhìn Kiều Nhan đang hôn mê, lo lắng nói:
- Cô chủ đang bị trọng thương, ta...
- Không sao, Nhan chỉ bị chút vết thương nhỏ thôi. Ít bữa nữa sẽ khỏe.
Như Ngọc đưa tay đón lấy hộp thuốc, mỉm cười hài lòng gật đầu cảm tạ, sau đó hạ lệnh đuổi người:
- Thuốc này cháu cầm, chú cứ quay về làm việc của mình đi.
- À... được. Nếu có cần gì, cô cứ việc báo cho ta một tiếng nhé.
Nói rồi, vị quản lý không dám nán lại quá lâu, tránh né ánh mắt hung ác của Niêm Diệu, vội vàng quay người chạy xuống lầu.
Với chút tu vi võ đạo của y, căn bản không nhìn ra được tình trạng hiện tại của Kiều Nhan được;
Lúc nãy vì sốt sắng nên mới cho rằng nàng bị trọng thương, không kịp suy nghĩ mà mang thuốc lên.
Giờ mặc dù còn lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt của Đại tiểu thư nhà mình không hề kém như trong tưởng tượng, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Niêm lão, phòng chúng ta ở đâu ạ?
Như Ngọc cũng không để ý chút chuyện nhỏ này, quay sang Niêm Diệu lễ phép hỏi.
- Đây, hai phòng này là của ngươi và tiểu thư.
Niêm Diệu chỉ hai căn phòng ngay cạnh bên, rồi lại chỉ sang hai phòng ở đối diện, trừng mắt nhìn Vương Nhàn nói:
- Còn ta và hắn ở ngay đối diện.
- Tốt, cảm tạ Niêm lão. Từ giờ ta sẽ ở cùng một phòng với Nhan, tiện trông nom cho nàng ấy luôn. Không có việc gì, mong ông đừng làm phiền chúng ta nhé.
Như Ngọc từ tốn dặn dò.
- Vào đi Ngọc.
Vương Nhàn không cần chọn lựa, bước đến mở cửa một phòng, ung dung đi vào.
- Đợi đã...
Như Ngọc vừa định mang Kiều Nhan vào theo, nhưng đã bị Niêm Diệu lão giả đưa tay cản lại, lão có chút mất kiên nhẫn nói:
- Vết thương của tiểu thư ta còn chưa xem.
- Không cần đâu Niêm lão.
Như Ngọc nhẹ nhàng phất tay, trước khi bàn tay của Niêm Diệu kịp chạm vào người Kiều Nhan, ngay lập tức bị chặn lại.
Nàng khẽ lắc đầu, nhẹ từ chối:
- Yên tâm, ít hôm nữa cậu ấy khỏe lại chúng ta sẽ đi tiếp. Giờ phiền lão trông chừng giúp chúng ta, đừng để người khác quấy rầy là được.
Cạch!
- Hừ, thần thần bí bí.
Nhìn cánh cửa phòng khép lại kín mít không một khe hở, Niêm Diệu lão giả bĩu môi, khẽ lầm bầm nơi cuống họng.
Chỉ là lão cũng không tiện làm khó Như Ngọc, một cô gái phàm nhân nho nhỏ, nên đành hậm hực quay người đi.
Két!
Kịch!
Vừa định vào phòng của mình nhập tọa một chút, thì lại nghe thấy tiếng cửa mở.
Lão vui mừng xoay người, nhưng khi nhìn thấy bản mặt ngứa đòn của họ Vương, Niêm Diệu khó chịu ra mặt, cao giọng:
- Sao lại là ngươi?
- Làm sao? Trừng mắt rống giọng với tôi làm gì?
Vương Nhàn không thèm để lão Niêm vào mắt, vung tay xoay người rời đi.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Sữa Báng. (Bữa sáng)
- Sữa?!?...Sữa con mẹ ngươi!!!
...
- Kỳ quái, chỗ bán đồ ăn ở ngay dưới đại sảnh. Thằng chó con kia đi đâu mà lâu thế?
Niêm Diệu lão giả ngồi trong phòng, vốn định nhập tọa tĩnh tu, thế nhưng cái bản mặt trơ trơ muốn bị đấm của họ Vương cứ lởn vởn liên tục;
Cái nhếch môi cười nhạo, cái ánh mắt ngứa đòn, giọng nói như muốn đâm vào màng nhĩ cứ hiển hiện ra trong đầu khiến cho một cường giả Thiên cấp Tam Ý suýt chút nữa nộ khí công tâm, tẩu hỏa nhập ma mà phun ra một búng máu.
- Phù
Cố gắng nuốt xuống ngụm máu ngòn ngọt nơi cuống họng, lão đành bất lực mở mắt, thở phù một hơi.
Nhẩm tính một chút thời gian, cũng đã nửa tiếng trôi qua rồi, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng thằng nhóc họ Vương quay trở lại, lão không khỏi mắng thầm một câu khốn kiếp.
Lão sốt ruột đứng phắt dậy, mở cửa phòng chạy vù xuống đại sảnh.
- Thằng chó chết kia đâu rồi?
Niêm Diệu tóm lấy cổ áo vị quản lý khách sạn, ánh mắt hung ác gằn giọng hỏi.
- Từ từ...
Phùng Thanh Quang mặc dù cũng là cao thủ Địa cấp võ tu, nhưng trước mặt Tam Ý cảnh cường giả y cũng chỉ như một con gà con mà thôi.
Hai tay y ôm lấy cổ tay của Niêm Diệu lão giả, tranh thủ một hơi lắp bắp nói:
- Bị.. bị Ung thiếu gia dẫn đi rồi.
- Mau thả ông chủ chúng ta ra.
Đám bảo an khách sạn mang theo trường kiếm ào ào chạy đến, bao vây Niêm lão vào bên trong, chĩa lưỡi kiếm sáng bóng vào thẳng mặt lão, tên đội trưởng rống giọng hét lớn.
- Hừ.
Niêm lão buông tay, trừng mắt nhìn đám bảo an, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Không được làm càn, mau cất trường kiếm. Ngài ấy là khách quý của chúng ta, các ngươi lui xuống hết đi.
- Vâng ạ.
Niêm Diệu lão giả không để ý đến đám bảo an, chỉ nghiêm mặt hỏi:
- Nói, họ Ung ở đâu?
- Dạ dạ, quán rượu của hắn ở ngay đầu ngã tư ạ.
----*----